Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 746: Ta muốn cuộc đời nở hoa… (2)

- Ngươi giấu bom trong dạ dày đấy hả?
Liễu Phong và Tần Thiên lần lượt nhìn sang, ánh mắt không giấu được ý cười.
- ...
Trần Thư ôm chặt lấy bụng, dáng vẻ như sắp chịu không nổi nữa.
Hắn nói:
- Ta muốn giải quyết tại chỗ đây!
Khịt!
Thiên Băng Phụng Vương kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt kinh sợ.
Trong nháy mắt, sau lưng nó xuất hiện hàng loạt mũi băng sắc nhọn, sự nguy hiểm hiện ra rõ mồn một.
- Mẹ ơi!
Trần Thư nhìn về phía mũi băng kia, mặt mũi tái xanh.
Nó mà bắn một đòn tới thì hoa cúc cũng không còn đâu ấy!
Hắn vỗ vỗ đầu điểu mà nói:
- Bay nhanh lên!
Trước giờ đều là hắn khiến người khác chạy cong đít, chứ hắn chưa từng nếm trải qua.
Trong tức khắc, điện thoại của Tần Thiên reo lên.
- Ta muốn cuộc sống nở hoa…
Ọc ọc ọc~~
Bụng của Trần Thư lại réo sôi lần nữa, ánh mắt uất hận, chuông điện thoại kiểu gì thế chứ!
Bây giờ hắn như sắp nổ tung luôn rồi…
Chưa tới một lúc sau, một đoàn người đã tới Hoa Hạ học Phủ.
- Hồng hộc… hồng học…
Thiên Băng Phụng Vương thở gấp không ngừng, đến lưỡi cũng thè cả ra.
Đã nhiều năm qua, hôm nay chắc chắn là lần đầu tiên nó chạy bạt mạng nhất.
Không thể không thừa nhận, thời khắc này nó thật sự sợ hãi!
Tần Thiên lặng lẽ lên tiếng nói:
- Còn một chuyện nữa, tại sao giữa đường chúng ta không tìm nhà vệ sinh nhỉ?
- ?
Trần Thư mở tròn hai mắt, nhưng lại không kịp tranh cãi. Hắn trực tiếp vác hai bao tải mà điên cuồng chạy vào trong kí túc.
Tần Thiên thấy tình cảnh hắn như vậy, liền nói:
- Tên nhóc này giống thổ phỉ thật đó!
Liễu Phong lặng lẽ bổ sung:
- Không phải giống…
Tối nay, xác định phải mất ngủ rồi…
Sáng ngày hôm sau.
- Khỉ thật, đêm qua phòng bên mở phim Chiến Tranh à? Sao phòng nghe cành cạch vậy?
A Lương mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt như người mất ngủ.
- Ta cũng nghe thấy, làm ta cứ nơm nớp lo sợ này!
Vương Tuyệt lộ ra bộ mặt ủ rũ, mở miệng than vãn.
Ngay lúc đó, cửa nhà vệ sinh mở ra. Trần Thư tuyệt vọng bước ra, trông như thể đã nhìn thấu nhân sinh.
- Trần Bì, ngươi về rồi đấy à?
A Lương trợn tròn mắt, nhìn đi nhìn lại Trần Thư.
Vương Tuyệt cũng ngạc nhiên nói:
- Vãi đạn, đêm qua không phải là ngươi…
- Bây giờ ta đã tỉnh ngộ rồi!
Ánh mắt Trần Thư sầu muộn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Tỉnh ngộ ra điều gì cơ?
- Chân lý của nhân sinh chính là phải thải ra!
- ?
Hai người nhìn nhau, tên này vừa đi một chuyến, hắn đã biến thành kẻ điên rồi à?
- Haizzz…
Trần Thư thở hắt ra, cúi đầu nói:
- Hôm nay đừng đánh thức ta, buồn ngủ sắp không chịu nổi rồi!
- Vừa trở về ngươi đã muốn ngủ sao?
A Lương đang định nói gì đó nhưng lại bị Vương Tuyệt ngăn lại, hắn ta giải thích:
- Tâm lý hắn ta đã trở nên như vậy rồi, ít nhất cũng phải để hắn ta hồi phục sức khoẻ đã chứ!
Hai người nhìn về phía bóng lưng Trần Thư rồi cùng nhau thở dài.
Chỉ cần nghe thấy động tĩnh đêm qua, liền có thể hiểu Trần Thư đã trải qua những gì.
Cái này hoàn toàn là thống trị một cuộc chiến tranh thế giới!
Bầu trời chạng vạng tối.
Trần Thư cuối cùng rời khỏi gian phòng hỗn loạn kia.
Hai người A Lương đang say sưa xem Makka Pakka trên TV.
- Ta nói này Trần Bì, ngươi bị sao vậy?
- Nghĩ lại chuyện cũ mà thấy kinh!
Trần Thư thở dài, lắc đầu.
Vương Tuyệt quay đầu lại nhìn, nói:
- Không phải ngươi không mang theo đồ ăn sao, trên đường còn dùng thuốc xổ lót dạ cơ mà?
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, thuốc xổ lót dạ, mạch não tự nhiên bất thường sao?
- Cho các ngươi chút thổ đặc sản!
Trần Thư lắc đầu, lấy trong túi xách ra một hộp cơm, bên trong còn có một ít thịt.
Thần sắc A Lương kỳ quái, nói:
- Ngươi có lòng tốt như vậy sao?
- Nói nhảm, các ngươi là huynh đệ tay chân của ta, có đồ tốt nhất đỉnh phải chia sẻ!
Trần Thư bình tĩnh nói, ánh mắt có vẻ phấn khích.
- Hình như cũng không có vấn đề gì.
A Lương ngửi một chút, mở miệng nói:
- Nấu lại đi!
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Nấu lại làm gì nữa?
- Nhìn qua còn chưa chín, đầu óc có hố mới ăn!
- …
Trần Thư âm thầm phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy mình bị tổn thương lần hai.
A Lương ý thức được điều gì đó, mở miệng hỏi:
- Không phải ngươi không ăn thịt sống à?
- …
Hai người bọn họ mang thịt đi nướng, xác nhận nó đã chín hoàn toàn trước rồi mới bưng ra.
- Thịt này có chút thơm!
Đôi mắt hai người sáng lên, chưa bao giờ nếm qua loại thịt này.
Dáng vẻ Trần Thư trông như các ngươi chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, mở miệng nói:
- Nói nhảm, thịt của Khế Ước Linh Vương Cấp!
- Vương Cấp?
Hai người mở to mắt, ngay sau đó liền nhếch miệng.
Chỉ dựa vào miệng của Trần Thư, Hắc Thiết Cấp cũng có thể coi là Truyền Kỳ Cấp, đương nhiên bọn họ sẽ không coi là thật.
Trần Thư cũng không giải thích, mà im lặng lấy ra một đôi đũa, chuẩn bị ăn…
- Không phải chứ, ngươi còn dám ăn, không sợ tiêu chảy sao?
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó! Đây là châm ngôn sống của tội phạm ta!
- Tại sao từ trong miệng của ngươi nói ra kỳ quái vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận