Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1011: Hôm nay, ngươi nhất định muốn tiễn ta đi đúng không?

- Đêm hôm đó, ba mươi sáu Vương Cấp đồng loạt ra tay…
- Rồi! Được rồi!
Cả đầu Tần Thiên toàn là hắc tuyến. Ngươi cũng biết ăn nói lung tung thật đấy!
- Trấn Linh Cục đã thẩm vấn người mà ngươi bắt sống kia rồi.
Vẻ mặt Tần Thiên nghiêm túc mà nói:
- Đó là thành viên Ám Tổ của tổ chức Ám Dạ!
- Ám Tổ? Đó không phải chỉ là một người bình thường thôi sao?
Trần Thư hơi giật mình, trong mắt có chút không hiểu.
- Ngày đó, khi hắn ta ra tay, ngươi không phát giác ra sát ý sao?
Tần Thiên chậm rãi mở miệng nói:
- Bình thường thì Bạch Ngân Ngự Thú Sư đã có cảnh giới ý thức đầy đủ rồi, cũng đã có thể phát giác ra được nguy hiểm, chứ đừng nói đến Hoàng Kim và Vương Cấp.
- Nhưng những người trong Ám Tổ rất khác biệt, bọn họ đều là người bình thường, nhưng lại có thể che đậy sát ý của mình một cách kín kẽ!
Trần Thư gật đầu, trong lòng đã ý thức được đối phương không hề đơn giản một chút nào cả, hắn nói:
- Nếu nói như vậy thì thậm chí bọn họ còn có thể ám sát cả Vương Cấp nữa ư?
- Vương Cấp thì không đến mức, dựa vào thể chất thuộc loại đẳng cấp này của bọn ta thì súng ống đã không còn tác dụng gì mấy nữa rồi!
Tần Thiên cười cười, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.
- Còn tên lửa thì sao?
- Có lẽ sẽ khiến ta bị thương.
Tần Thiên hơi ngẩn người, nhưng lão vẫn trả lời câu hỏi của đối phương.
Trần Thư lại thốt ra:
- Thế nếu là bom hạt nhân thì sao?
- ?
Tần Thiên trực tiếp búng hắn một cái. Con mẹ nó, hôm nay, ngươi nhất định muốn tiễn ta đi đúng không?
- Quay lại chuyện chính!
Tần Thiên mở miệng nói:
- Ám Tổ có khá ít người, bởi vì bồi dưỡng được một thành viên đạt được mức độ như vậy quá khó khăn! Nói chung, bọn họ đều là sát thủ chuyên ra tay ám sát Hoàng Kim Cấp.
- Nói như vậy thì có nghĩa là ta tương đối được coi trọng à?
Trần Thư nhướng mày, vậy mà hắn lại có cấp độ coi trọng ngang hàng với một Hoàng Kim Ngự Thú Sư cơ đấy.
Tần Thiên thở dài mà nói:
- Hơn nữa, bây giờ ngươi đã là quán quân toàn quốc, tiền truy nã sẽ không thấp đâu, e rằng sau này sẽ bị ám sát không ít đấy!
- Hiệu trưởng, ta hỏi một câu, ta có thể có giá bao nhiêu vậy?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
Tần Thiên nói:
- Đáng lẽ ngươi phải biết rõ tin tức trong giới tội phạm hơn ta mới đúng chứ? Đương nhiên phải tính theo đơn vị trăm triệu rồi!
- Vậy hai người các ngươi thì sao?
Hắn nhìn về phía Tần Thiên và Liễu Phong, hai mắt có vẻ kích động.
- ?
Hai người nhíu mày, sau đó đột ngột nhảy lùi ra phía sau.
Khóe miệng Tần Thiên giật giật mà nói:
- Tiểu tử ngươi lại phát điên rồi đúng không?
Bọn họ chưa bao giờ gặp phải một người nào mất trí như vậy cả.
- Tóm lại, tiểu tử ngươi nhớ chú ý đấy!
Tần Thiên nói vậy rồi quay người rời đi.
Trước đó lão có cân nhắc về chuyện có nên sử dụng một Khế Ước Linh để bảo vệ bên cạnh đối phương hay không, nhưng cuối cùng lão vẫn từ bỏ không làm vậy.
Thứ nhất, điều đó rất dễ gây ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Trần Thư, dễ dàng khiến cho hắn hình thành nên tính ỷ lại.
Một nguyên nhân khác chính là lão lo lắng Trần Thư sẽ nấu Khế Ước Linh của lão mất…
- Liễu lão sư, chờ một chút!
Trần Thư lập tức gọi Liễu Phong sắp rời đi lại, sau đó do dự mà nói:
- Ừm, ta có chút chuyện muốn nói, nhưng hơi ngại nên không biết mở miệng như thế nào.
- Ngươi mà cũng có lúc biết ngại ngùng luôn sao?
Vẻ mặt Liễu Phong lấy làm lạ, hắn ta nhận ra có điều gì đó không ổn.
- Thật đấy, ta có chút nói không nên lời…
- Dứt khoát lên, rốt cuộc là có chuyện gì!
- Trần Thư ta thu tiền!
- ?
Liễu Phong trừng mắt nhìn hắn mà nói:
- Đệt mẹ, ngươi lại thiếu tiền tiếp à?
- Ta thiếu thịt…
Trần Thư nói tiếp:
- Ta còn thiếu một chút Quân Vương Huyết Nhục, chỉ một chút xíu nữa thôi!
- Ta không làm chủ việc này được, ngươi chỉ có thể tự đi kiếm thôi!
- Không phải đấy chứ, phần thưởng ngươi cho ta có vấn đề mà!
Trần Thư mở miệng nói:
- Cung cấp vô thời hạn dược tề Bạch Ngân không có tác dụng gì cả, Khế Ước Linh của ta đều sắp đút đầy cả rồi kia kìa.
Nếu muốn tối đa hóa lợi ích thì trừ phi không uống một bình dược tề nào cả, nhưng nếu không uống dược tề thì làm sao có thể giành được chức quán quân toàn quốc chứ?
- Hình như cũng có lý!
Liễu Phong sờ cằm, hắn ta cũng phát hiện ra vấn đề, sau đó nói:
- Nếu đã như vậy thì…
Trong mắt Trần Thư tràn ngập chờ mong, không ngờ Liễu Man Tử sẽ dễ nói chuyện đến mức này.
- Hủy bỏ phần thưởng này đi!
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, suýt chút nữa thì không thở ra hơi.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài mà nói:
- Vậy được rồi, nếu đã như vậy thì ta sẽ… cho nổ trường học luôn!
Hắn vừa dứt lời thì lập tức dứt khoát lấy năm bình dược tề màu xám ra.
- Con mẹ nó chứ!
Thân thể Liễu Phong chấn động, cuối cùng hắn ta cũng chỉ có thể nhường một bước, đổi phần thưởng thành một ít Quân Vương Huyết Nhục cho hắn.
- Nhưng ta có một điều kiện!
Hắn ta nói:
- Khoảng thời gian này, tiểu tử ngươi không được phép rời khỏi Học Phủ đâu đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận