Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 207: Ê… các ngươi có lửa không… (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Thẩm Vô Song đi theo sau, không nhịn được cười lớn:
- Ngươi mang theo đầy đủ mọi thứ, chỉ duy nhất không mang lửa, tội phạm Nam Giang đúng là không giống người thường.
Thẩm lão sư!
Hai người Tạ Tố Nam lần lượt đứng dậy, không ngờ Trần Thư lại để Thẩm Vô Song đến đây.
Khi nhìn thấy con Lôi Điểu liên tục nhổ nước miếng vào đống tro than, Thẩm Vô Song lại không nhịn được nữa.
Ha ha ha ha!
Hang động vọng lại tiếng cười lớn của Thẩm Vô Song, dáng vẻ của ba người Trần Thư như thể không còn luyến tiếc gì nữa.
Có buồn cười như vậy không?
Cuối cùng, Thẩm Vô Song ném hai cục đá lửa màu đỏ ra.
Nhìn ánh lửa phừng phực cháy trước mắt, ba người Trần Thư đột nhiên nước mắt giàn giụa.
Cứ như người nguyên thủy lần đầu tiên thấy lửa vậy.
Hương thơm của thịt xà dần dần lan toả, làm cho bốn người nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Đặc biệt là tương thơm cay nhiễu giọt phía trên, càng làm tăng thêm khẩu vị.
Không thể không nói, tài nấu ăn của Trần Thư ngươi quả thật không tồi.
Thẩm Vô Song khen ngợi, lâu rồi không được ăn món nướng ngon như vậy.
Ba con Băng Nha Xà bị bốn người xử bằng hết, trong khí trời lạnh giá như vậy lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Đây được gọi là hạnh phúc!
Thẩm lão sư vui lòng rời đi cho, bọn ta đi ngủ đây!
Trần Thư đứng lên, chỉ thấy ba người hết sức thoải mái mà thay đồ bệnh nhân, chui vào trong lều.
Ba ngươi các ngươi quả thật có bệnh!
Thẩm Vô Song co rút khóe miệng, trực tiếp rời khỏi hang động.
Slime đang ở bên ngoài hang động cản gió lạnh thổi vào, Trùng Điệp thì phụ trách canh giữ báo động.
Biến Dị Lôi Điểu thì ở một bên “Cụt cụt” uống nước, quả thật là sóng yên biển lặng…
Hẻm núi băng giá, gió lộng cuồn cuộn, hoàn cảnh khắc nghiệt, so sánh với các Ngự Thú Sư khác, rõ ràng ba người họ hạnh phúc hơn nhiều.
Một tiếng sau, ba người từ trạng thái ngủ trưa tỉnh dậy, tinh thần minh mẫn.
Thu dọn đi, chuẩn bị làm việc.
Ba người rời khỏi lều vải, thu dọn hết đủ loại đồ vật vào trong ba lô.
Trần Thư cũng đồng thời thu hồi Slime lại, muốn triệu hồi ra một lần nữa cần phải chờ một khoảng thời gian.
- Trần Bì, bước kế tiếp chúng ta sẽ đi nơi nào?
Ba người chờ đợi trong hang động, Slime là Khế Ước Linh duy nhất có sức chiến đấu, cần phải bảo đảm có thể triệu hồi ra bất cứ lúc nào.
Nếu như cứ đặt ở bên ngoài mãi, Biến Dị Lôi Điểu lại không có cách nào chịu đựng đồ vật nặng như vậy.
- Bước kế tiếp? Trực tiếp tiến thẳng sâu vào Hạp Cốc! Ở đó chắc chắn có đồ tốt!
Trần Thư mở miệng nói, ỷ có người bảo vệ, chuẩn bị đi sâu vào Hàn Băng Hạp Cốc.
- Chỉ cần có thể tìm được một hung thú biến dị cấp cơ sở, vậy không phải là trực tiếp lấy được số một rồi sao?
Hung thú biến dị thông thường đều là Hắc Thiết Cấp, trừ phi là giống loài có huyết mạch quá thấp kém, thì mới dẫn đến hung thú biến dị đều là cấp cơ sở.
Nửa ngày sau, Trần Thư đứng dậy, tỏ ý ra hiệu mình đã có thể triệu hồi ra Slime bất cứ lúc nào.
Ba người ngồi lên Biến Dị Lôi Điểu, đi về chỗ sâu nhất của Hạp Cốc.
- Ừm? Lá gan cũng thật là lớn mà!
Thẩm Vô Song vẫn luôn đi theo sau lưng ba người, với tư cách là Băng Loan cấp S, đuổi kịp Biến Dị Lôi Điểu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh, ba người liền đi thẳng tới Hạp Cốc dưới năm trăm mét, nơi này đã vượt ra qua giới hạn xác định của hắn ta rồi.
Thẩm Vô Song không hề ra mặt ngăn cản, chỉ là bám theo ở xa xa phía sau.
Dựa vào thực lực của hắn ta, cho dù có gặp phải hung thú cấp Lãnh Chúa thì cũng đều có thể thong dong đưa cả ba người thoát thân.
- Sao ta cứ cảm thấy thoáng chốc nhiệt độ đã giảm mạnh rồi?
Từ Tinh Tinh rùng mình một cái, từ trong ba lô lại lấy ra một chiếc áo len.
Trần Thư khẽ gật đầu, chỉ thấy bốn phía trên vách núi đá đã xuất hiện từng tầng từng tầng băng mỏng. Nếu như còn tiếp tục hạ xuống nữa, tầng băng sẽ thêm dày hơn, đây chính là ngọn nguồn của Hàn Băng Hạp Cốc.
Hạp Cốc dưới năm trăm mét mới thật sự là Hàn Băng Hạp Cốc.
- Cẩn thận một chút!
Ánh mắt Trần Thư thận trọng, thu hồi lại dáng vẻ cười đùa.
Ba người duy trì trạng thái phi hành tầm thấp, Từ Tinh Tinh cũng hết sức tập trung, nếu như xuất hiện mối nguy, Biến Dị Lôi Điểu sẽ sử dụng kỹ năng để chạy trốn ngay lập tức.
- Phía trước có tám con hung thú! Khoảng chừng cấp tám.
- Bên trái có đàn yêu thú, số lượng không rõ!
- Phía trước bên trái có hai con yêu thú, Hắc Thiết Cấp!
Tạ Tố Nam liên tục giải phóng năng lượng trinh sát của mình ra, khống chế hết toàn bộ dấu vết của hung thú ở xung quanh.
Ba người phối hợp vô cùng ăn ý, mặc dù là ba tên Ngự Thú Sư thực tập có kỳ hạn, nhưng vẫn có thể tung hoành ở Hàn Băng Hạp Cốc.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đi về phía hung thú Hắc Thiết Cấp xem xem, bay cao lên một chút!
Trong đám hung thú Hắc Thiết Cấp có khả năng sẽ xuất hiện dược liệu.
Biến Dị Lôi Điểu lập tức chuyển hướng, bay về phía bên trái.
Quả nhiên như mong đợi, chốc lát liền thấy hai con Băng Viên, đang đi qua đi lại.
Mà ở chính giữa bọn chúng có ba gốc linh chu màu xanh lam.
- Ồ? Băng Diệp Hoa?
Trần Thư nhíu mày, đó là một trong những nhiệm vụ họ đảm nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận