Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1568: Di tích này thực sự có vấn đề…

Vừa thấy ánh mắt của Ngự Long Vệ thì đã hiểu rõ con hàng này lại đang giả vờ giả vịt đây mà.
Bọn hắn chỉ muốn nói một câu: Con hàng này ném đạn hạt nhân cũng mang theo nụ cười này. . .
Mọi người yên lặng chờ đợi sự biến hóa của di tích.
Trần Thư đánh giá mọi người xung quanh, trong đó phần lớn đều là Bạch Ngân cấp Ngự Long Vệ.
Bọn hắn thực ra đã tiến vào di tích, nhưng thu hoạch không lớn, hơn nữa lại sắp xuất hiện biến hóa, bọn hắn lo lắng sẽ có nguy hiểm, lựa chọn lùi ra khỏi di tích trước.
Ngoài ra còn có tầm mười hoàng kim Ngự Thú sư, giống như Trần Thư vừa đến phụ cận di tích.
Ngay lúc này, Phương Tư nhẹ giọng nói một câu:
- Trần Thư, đến bên trong di tích, không cho phép động thủ với các đồng sự khác!
- . . .
Trần Thư quay đầu trông lại, nói:
- Tỷ, ta có hung tàn như vậy ư. . .
Lại nói, người tiến vào tất cả đều là Ngự Long Vệ, ai dám hạ thủ chứ. . .
- Vậy thì tốt!
Phương Tư nhắc nhở một câu, nàng ta cũng không hy vọng Trần Thư vừa rời khỏi di tích đã phải trực tiếp vào tù. . .
Trong chốc lát.
Trên không hư ảnh của Ứng Long gầm thét một tiếng, khí thế vô cùng đáng sợ giống như bá chủ Thiên Không năm đó lại lần nữa trở về.
Hai cánh của nó chấn động, bay lượn trong bầu trời, trong nháy mắt đã lượn quanh Dị không gian một vòng.
Tốc độ của nó thực tế quá nhanh!
Trong chốc lát, đủ loại hung thú bay nhộn nhịp rơi xuống đất, khó mà chống lại uy áp của Thiên Không chi vương.
Thậm chí ngay cả Ngự Thú sư khế ước linh đều bị ảnh hưởng, không dám dừng lại trên không trung.
- Òm ọp!
Thân thể Tiểu Hoàng trầm xuống, đi tới bên trên đầm lầy nhưng mà da nó thịt dày, ngược lại không chút ảnh hưởng.
Nhưng trong Dị không gian cũng có loài khác!
Vút!
Chỉ thấy biến dị Lôi Điểu hai mắt óng ánh, toàn thân đều bị lôi điện bao phủ.
Nó không có một chút dấu hiệu rơi xuống, thậm chí mơ hồ muốn đi theo hư ảnh của Ứng Long.
Một giây sau, Ứng Long trở về, thân thể dung nhập trong di tích.
Mà khoảnh khắc sắp tiến vào, đồng tử màu vàng óng dựng thẳng giống như đang nhìn biến dị Lôi Điểu. . .
- Thiên Không Chi Vương. . .
Tất cả mọi người không có chú ý tới sự khác thường của Ứng Long mà là sợ hãi thán phục trước uy thế đáng sợ của Ứng Long.
- Có thể tiến vào rồi!
Lúc mọi người đang khiếp sợ, một người mặc chế phục đặc thù mở miệng nói.
Phương Tư bên cạnh giải thích cho Trần Thư nói:
- Hắn là chuyên gia của sở nghiên cứu di tích, cũng là người chủ yếu phụ trách mở di tích.
Vừa nghe đến chuyên gia thân thể đám người Ngự Long Vệ chấn động, trong mắt đã có vẻ kích động.
Bất luận lúc nào, di tích đều thuộc về chân chính bảo địa, cho dù là một di tích bán thành phẩm.
- Đi thôi!
Trần Thư vỗ vỗ thân thể Tiểu Hoàng, một đoàn người đi thẳng đến không gian thông đạo.
Đám Ngự Long Vệ lộ ra vẻ cực kỳ khiêm nhượng, đều yên lặng xếp hàng.
Rất nhanh, đến phiên Trần Thư, sáu người cưỡi Tiểu Hoàng tiến vào trong thông đạo.
Tầm mắt xoay một cái, bọn hắn lại lần nữa đi tới một chỗ sâu trong không gian.
Grào!
Trong chốc lát, Trần Thư chưa kịp quan sát bốn phía, trong đầu hắn ầm vang nổ tung, quanh quẩn một tiếng gào thế gần như điên cuồng.
Thần sắc của hắn kịch biến, bản năng để Thỏ Không Gian phóng thích 【 Không Gian Bí Lực 】 , truyền tống năm người còn lại vào trong miệng Tiểu Hoàng.
- Hả? Trần Thư, sao vậy?
Năm người còn lại hơi kinh hãi, không rõ tại sao lại tiến hành một đợt truyền tống.
- Các ngươi không nghe thấy sao?
Trần Thư lấy lại tinh thần, trong mắt vẫn có một vòng kinh hãi.
Tiếng gào thét cừa rồi quả thực giống như nổ tung trong đầu hắn khiến cả người hắn đều tóc gáy dựng lên.
- Nghe thấy cái gì?
Tạ Tố Nam gãi gãi đầu, trong mắt có vẻ không hiểu.
Con hàng này lại mắc bệnh?
- Hả?
Trần Thư nhíu mày, giải thích cho năm người một phen.
Mà năm người đề lắc đầu, tỏ vẻ rõ ràng chính mình không nghe thấy tiếng gào thét gì.
- Chẳng lẽ ta thực sự mắc bệnh?
Trần Thư tự lẩm bẩm, nhưng hắn có thể xác nhận, tiếng gào thét kia quả thực tồn tại.
- Nghỉ ngơi nhiều một chút, xuất hiện ảo tưởng rồi.
- . . .
Trần Thư vẫn có chút không tin, đi tới bên miệng Tiểu Hoàng, quan sát bên ngoài.
Nhưng mà, ngoại trừ tầng mây mênh mông vô bờ, không có bất kỳ hung thú nào tồn tại.
- Thật sự nghe nhầm rồi? Hay là bởi vì thực lực của ta mạnh nhất, cảm giác được những thứ không giống bình thường?
Vẻ mặt Trần Thư nghiêm túc, ngay sau đó lắc lắc đầu, chỉ có thể không suy nghĩ thêm nữa, nhưng trong lòng đã có cảnh giác.
Di tích này, thật sự có vấn đề. . .
- Lão Tạ, không phải ngươi nói bên trong di tích có sinh linh biến ảo sinh sống sao? Sao bây giờ lại không thấy gì hết?
Trần Thư mở miệng dò hỏi, cho dù là biết di tích có vấn đề, hắn cũng không thể rút lui ngay bây giờ.
Lấy năng lực tự vệ của hắn, trừ phi là Ứng Long phục sinh, bằng không đều chắc chắn dẫn người thoát đi.
- Không còn ư?
Lão Tạ cũng nhích lại gần, nhìn tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy Slime khổng lồ đang trôi nổi trong mây, bốn phía Bạch Vân mênh mông, không có bất kỳ dấu tích sinh linh dấu tích, giống như một mảnh tử địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận