Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 414: Lão sư, may mà người mà ngài giám thị là chúng ta (2)

Một con lĩnh chủ cấp Hắc Thiết lại bỏ mình!
- Cuối cùng cũng giải quyết được rồi.
Trần Thư thở phào, trong một đêm, đã làm thịt bốn con Hắc Thiết Lĩnh Chủ.
Tuy đều là Hắc Thiết một sao, hơn nữa người bị thuốc xổ tra tấn, nhưng vẫn thể hiện ra thực lực cường hãn của Trần Thư.
Tạ Tố Nam lấy ra tài liệu lĩnh chủ và Ngự Thú Chân Châu, trên mặt tràn ngập nụ cười.
Bốn con lĩnh chủ cấp Hắc Thiết, có thể khiến điểm thực chiến của bọn họ lại tăng lên một cấp bậc.
Tuy Trần Thư có được điểm cao nhất, nhưng hắn và Từ Tinh Tinh cũng sẽ có điểm cộng.
Điều tra và truy tung Hắc Thiết Lĩnh Chủ, đã thể hiện ra tác dụng của Trùng Điệp và Lôi Điểu biến dị.
- Được rồi.
Trần Thư ngáp một cái, cách kết thúc thi đại học chỉ còn ba ngày,
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, điểm thực chiến của hắn sẽ là khoảng 240.
Tuy hạ độc có chút âm hiểm, nhưng hắn là Nam Giang Hãn Phỉ!
Huống chi Ngự Thú Sư chính là chú trọng chiến thuật, chẳng những sẽ không bị trừ điểm, còn có thể cho thêm điểm.
- Tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, hơi mệt rồi.
Ba người rời khỏi chiến trường đống hỗn độn.
Mà không lâu sau, một con hung thú đi tới chiến trường, cắn nuốt huyết nhục của Hỏa Trảo Báo.
Trong đó huyết nhục của Hỏa Trảo Báo lĩnh chủ lại vô cùng có sức dụ hoặc, các hung thú chia nhau ăn hết.
Mà ba con Hắc Thiết Lĩnh Chủ đã chết cũng vậy.
Năng lượng trong Huyết nhục bị hấp thu, nhưng thuốc xổ cũng bị nuốt vào.
Bởi vì đều là hung thú bình thường, tất nhiên chẳng ai chịu nhường ai, cho dù là cùng chủng tộc cũng chém giết.
Sức dụ hoặc của huyết nhục lĩnh chủ là quá lớn!
Thường thường là có hung thú mới nuốt vào một miếng huyết nhục, đã bị đối thủ xé xác, huyết nhục lại bị chia ăn.
Cứ như vậy, huyết nhục có thuốc xổ bị vô số hung thú cắn nuốt, không ngờ giống như ôn dịch lan ra.
Tuy công hiệu của thuốc xổ đã tiêu tán không ít, nhưng hung thú cắn nuốt cấp bậc quá thấp, vẫn không thoát khỏi vận mệnh nôn ọe.
Hôm nay, mọi người đều là chiến sĩ nôn.
...
Bên cạnh một tiểu hồ nhỏ, quả cầu màu vàng không ngừng lăn lộn, rửa sạch uế vật trên người.
Mà ba người Trần Thư thì chui vào lều trại, ngáy o o.
Một đêm không ngủ, tất nhiên là phải bổ sung.
Bốn con Khế Ước Linh thì tận chức tận trách thủ vệ, có kỹ năng của Trùng Điệp, trên cơ bản sẽ không bị đánh lén.
Lúc chạng vạng.
- Đúng là ngủ rất thoải mái.
Trần Thư mở mắt, duỗi lưng.
Hắn vỗ vỗ quần áo bệnh nhân tâm thần trên người, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.
- Nên ăn chút gì rồi.
Ba người rời khỏi lều trại, nhưng vừa ra bên ngoài, lập tức nhận thấy có chút không thích hợp.
Mũi Tạ Tố Nam khịt khịt, mở miệng hỏi:
- Trần Bì, ngươi có ngửi thấy gì không?
- Trong không khí có mùi thối.
Trần Thư nhướng mày, mở miệng nói:
- Các ngươi giữ phân hung thú à?
Hai người đồng loạt nhìn lại, ai con mẹ nó giữ thứ đó.
Thực sự tưởng chúng ta có bệnh nặng à.
- Gừ gừ! Gừ gừ!
Husky thấy chủ nhân đã tỉnh, trở nên vô cùng phấn khởi, giống như đặt mình trong hải dương hạnh phúc.
Ba người thấy Husky hưng phấn như vậy, lập tức hiểu được suy đoán của bọn họ không sai.
- Trần Bì, ngươi nói có phải là thuốc xổ của ngươi…
Ba người vội vàng rời khỏi, không có thời gian xử lý thi thể hung thú, rất có khả năng là bị hung thú khác ăn vào.
- Chắc… Không thể đâu.. Ta cũng là lần đầu tiên dùng.
Trần Thư sờ sờ cằm, sau đó vẻ mặt tự hào nói:
- Các ngươi nói xem, ta làm như vậy có tính là cải thiện hoàn cảnh sinh thái của dị không gian không, vô duyên vô cớ lại có thêm nhiều phân như vậy.
Tư duy của ngươi có chút đặc biệt.
- Trước tiên tìm chút gì ăn đã, đói không chịu được rồi.
Trần Thư mở miệng nói, thu hồi Sử Lai Mỗ màu vàng vào Ngự Thú Không Gian.
Ba người tới trên lưng Lôi Điểu biến dị, bay nhanh tiến về phía trước.
- Mùi này có phải có chút kinh quá không.
Mùi thối trong không khí càng đậm, Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh bịt miệng mũi, đã có chút không chịu nổi.
- Chờ ta tìm một chút.
Trần Thư đảo mắt, không ngừng tìm kiếm trong ba lô của mình.
- Ta nhớ là có mang theo mà.
Hắn lôi ra toàn bộ các loại vật phẩm lạ lùng, khiến hai người thấy mà run rẩy..
- Tìm được rồi.
Trần Thư cuối cùng ở trong ba lô tìm được thứ mình muốn.
Phía trước ba vật phẩm phía trước, Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam mở to hai mắt, lâm vào trong chấn động rất sâu.
Một lúc sau, Tạ Tố Nam nuốt nước miếng, nói:
- Ngươi con mẹ nó tùy thân mang theo mặt nạ phòng độc?Từ lúc đầu có phải ngươi đã muốn phóng thuốc xổ rồi không.
Trần Thư cười gượng một tiếng, thề thốt phủ nhận:
- Sao có thể? Ta chỉ là có kinh nghiệm dã ngoại phong phú mà thôi, vạn nhất tới hoàn cảnh có độc thì sao?
Ba người mặc đồng phục bệnh nhân tâm thần, đeo mặt nạ phòng độc, đi trong dị không gian, giống như là thành nghệ thuật gia.
Bất kể là ai cũng không ngờ được, ba tên này là tới để thi đại học.
- Bạn học Trần Thư.
Xa xa Đỗ Minh cưỡi phi cầm màu đỏ bay tới.
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận