Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 554: Nếu có chuyện gì, tội phạm Nam Giang ta sẽ đứng ra chịu mọi trách nhiệm!

Vẻ mặt Trần Thư lộ rõ vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng rực lên. Hắn sờ lên cằm, không khỏi nở nụ cười bí hiểm.
Cứ điểm là nhà của ta ư?
Vương Chấn Long không nhận thấy dáng dấp tội phạm của Trần Thư, hắn ta nói:
- Mỗi ký túc xá là một đội tuần tra, hiện tại sĩ quan hướng dẫn sẽ sắp xếp địa điểm cũng như thời gian tuần tra cho các ngươi!
Lúc xế chiều, bốn người Trần Thư mặc quân trang, đang tuần tra xung quanh cứ điểm.
A Lương hỏi:
- Trần Thư, sáng nay ngươi bị sao vậy? Người đó có vấn đề gì sao?
Trần Thư gật đầu nói:
- Người đó muốn giết ta!
- À!
Cả ba người họ không có bất kỳ phản ứng bất ngờ nào, như thể họ đã nghe thấy điều này nhiều lần rồi.
- Các ngươi không ngạc nhiên sao?
Trần Thư nhướng mày hỏi:
- Ta là học sinh mà có người muốn giết ta, không phải là quá đáng lắm sao?
- Không phải bình thường sao?
A Lương nói:
- Nếu người đó có ý định giết người khác, hẳn là quá đáng. Dù sao mọi người đều là học sinh, thường chỉ phạm những lỗi nhỏ. Nhưng ngươi thì khác, ngươi là tội phạm mà.
Cả Vương Tuyệt và Tạ Phong Ngữ đều gật đầu bày tỏ sự đồng ý hoàn toàn.
- Trần Thư, đừng nghĩ nữa, không chừng người kia chỉ là thợ săn tiền thưởng chuyên săn tội phạm thôi!
- …
Trần Thư nhếch miệng, vốn tưởng rằng ba người kia sẽ kinh ngạc, kết quả là một chút để ý cũng không có. Hắn lắc đầu rồi cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Trước giờ người kia chỉ là cấp Hắc Thiết, chỉ cần dám khiêu khích hắn, hắn có thể chôn người kia ngay tại chỗ.
Lúc này, Tạ Phong Ngữ cảm thấy có gì đó không ổn lắm , hắn ta nói:
- Trần Thư, địa điểm tuần tra của chúng ta không phải ở đây, có phải đi nhầm đường rồi không?
- Hẳn là như vậy rồi!
Trần Thư nói:
- Chúng ta đang đến khố phòng của Trấn Linh Cục!
- ?
Cả ba đầy nghi ngờ nhìn Trần Thư, ngươi muốn làm gì vậy?
- Buổi sáng sĩ quan huấn luyện không phải đã nói, cứ điểm là nhà ta, ta tự mình đến lấy một ít đồ vật, như vậy là phạm pháp sao?
- Bà mẹ nó… cũng chẳng sai chút nào!
Ba người đều trợn tròn con mắt, không ngờ Trần Thư lại có suy nghĩ độc đáo như vậy.
- Ta cảm thấy không có vấn đề gì! !
A Lương là người đầu tiên giơ tay đồng ý với ánh mắt đầy háo hức.
Vương Tuyệt cũng gật đầu, chạm vào Hôi Sắc Tiểu Điểu trên vai mình rồi nói:
- Ta có thể giả bộ, cho ta đi với!
Tạ Phong Ngữ hơi hoang mang, nói:
- Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không? Đó đâu phải là ý của sĩ quan huấn luyện…
Hắn ta cảm thấy có chút không nói nên lời, bọn hắn được yêu cầu tới bảo vệ căn cứ. Ba người bọn họ thì giỏi rồi, muốn dọn sạch căn cứ trước sao? Vậy bọn hắn còn đang bảo vệ cái gì nữa?
Kẻ thù ở bên trong nội bộ đúng không?
- Tiểu Tạ, mạo hiểm tìm kiếm sự giàu có! Nếu có chuyện gì, tội phạm Nam Giang ta sẽ đứng ra chịu mọi trách nhiệm!
- ?
Tạ Phong Ngữ khẽ nhếch miệng, vừa nghe đến những lời này, trong lòng lập tức liền cuống lên.
Mười phút sau, bốn bóng người bay thẳng lên trời, cuối cùng ngã ầm xuống mặt đất.
- Có phải các ngươi nghèo quá hóa điên rồi không?
Vương Chấn Long giật giật khóe miệng, không nghĩ tới ban ngày ban mặt mà lại có người tới khố phòng của cứ điểm.
- Ngươi muốn lấy cái gì, thật sự xem cứ điểm là nhà à?
- Sĩ quan huấn luyện…
Trần Thư vuốt vuốt ngực, ủy khuất nói:
- Chúng ta chỉ muốn tuần tra xem khố phòng có xảy ra chuyện gì hay không thôi!
- Xéo đi! Ta vẫn luôn ở trong khố phòng mà ngươi nói gì vậy?
Vương Chấn Long mở miệng nói:
- Hiện tại ta cảm thấy kẻ địch lớn nhất ở cứ điểm không phải là hung thú mà là bốn người các ngươi, chỉ cần phòng bị các ngươi tốt, cứ điểm sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- …
Đám người Trần Thư cuối cùng cũng phải rời đi trong bất lực. Có một Ngư Thú Sư Hoàng Kim Cấp trông coi khố phòng, bọn hắn không còn tí hy vọng nào nữa.
Bốn người về tới địa bàn tuần tra. Trần Thư sờ lên cằm nói:
- Ta cảm thấy chúng ta có thể động thủ vào buổi tối, có thể vào giờ đó hắn ta đã đi ngủ rồi cũng không chừng. Các ngươi cảm thấy thế nào?
Cả ba im lặng thin thít, hoàn toàn không có ý muốn đáp lại.
- Ta nghĩ rằng kiên trì là phẩm chất tuyệt vời mà những người trẻ như chúng ta nên sở hữu!
- …
- Nếu có chuyện gì, chính ta, tội phạm Nam Giang sẽ chịu mọi trách nhiệm!
- Thôi đủ rồi!
Cả ba người ngầm giơ một thủ thế quốc tế. Nhất là Tạ Phong Ngữ, đoán chừng cả đời này hắn ta sẽ không bao giờ tin vào câu nói này nữa.
- Chúng ta nên huấn luyện quân sự thật tốt đi, hiện tại ta không muốn đi kiếm chuyện đâu.
A Lương lắc đầu, hiện tại cả thân thể đều đau đớn.
Vương Chấn Long mang bốn người bọn họ ra đánh cho tê người, thân thể của Trần Thư còn có thể chống đỡ nổi chứ ba người bọn họ chịu không nổi trận đánh đấy.
- Tán thành! Nếu còn làm gì nữa, thẻ bảo hiểm y tế của ta thật sự bị thiếu mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận