Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 766: Trăm phần trăm tránh túi phân Urea (2)

- Được rồi, tuổi cũng đã lớn như này rồi!
Lúc này Liễu Phong mới dừng lại, trong mắt cũng hiện lên vẻ khó hiểu, hắn ta tự nhủ:
- Đứa nhỏ này làm sao làm được điều đó chứ? Thật sự là hoàn toàn né được túi phân của ta luôn đó?
Tần Thiên gật đầu nói:
- Thật sự đúng là có hơi vô lý…
- ...
- Ngươi lợi hại thật đó nha, ngươi thanh cao ha, đi tìm chết rồi để ta gánh tội thay ha!
Trần Thư ôm lấy Thỏ Không Gian, kéo lỗ tai của nó.
Hắn hoàn toàn không ngờ được vừa mới trở thành Bạch Ngân Cấp thì đã bị Khế Ước Linh bán đứng rồi…
- Phù phù…
Thỏ Không Gian ngậm miệng không nói gì, đôi mắt to rưng rưng, trông thật đáng thương.
Trần Thư mắng:
- Ngươi đã nhận ra lỗi lầm của mình chưa?
Thỏ Không Gian vội vàng gật đầu, dụi đầu vào tay Trần Thư.
- Thế còn tạm được!
Trần Thư gật đầu nói:
- Lần sau loại chuyện thế này nhất định phải do tự ta động thủ!
- ?
Mặt Thỏ Không Gian đầy dấu chấm hỏi, hóa ra đây là lỗi đấy à?
- Có được Không Gian Định Vị này, không phải ta có thể đánh trúng trăm phần trăm sao?
Trần Thư cười hề hề, đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hắn cầm túi phân Urea trên tay, bộ dạng oai phong một cỏi…
Người qua đường nhìn về phía hắn, theo bản năng cũng tránh ra xa.
Tiếng cười của hắn thật là rùng rợn …
...
- Ta về rồi!
Trần Thư mở cửa ký túc xá ra, hắn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi đột phá đến Bạch Ngân Cấp.
Chính vào lúc này, cảnh tượng bên trong đã lập tức hấp dẫn ánh mắt hắn.
- Để ta chết đi!
A Lương đang giẫm lên ghế đẩu, trên tay cầm một sợi dây gai dầu, mở miệng nói:
- Ta đã mười tám tuổi rồi mà còn chưa thăng được lên Bạch Kim Cấp. Ta sống còn có ích gì nữa chứ!
Vương Tuyệt ở phía dưới lại không ngừng khuyên can:
- Đừng mà, A Lương, ngươi vẫn còn trẻ!
- ...
Trần Thư giật giật khóe miệng, hai người các ngươi diễn cũng thật tốt ha!
Hắn bước vào ký túc xá, cũng bắt đầu thuyết phục:
- Được rồi, A Lương!
- Trần Thư, đừng quản ta!
Khuôn mặt A Lương đầy vẻ buồn bã, nói:
- Ta biết ngươi không muốn ta rời đi…
- Ý của ta là… phòng khách chúng ta lại không có xà nhà, sao ngươi treo cổ tự tử được cơ chứ!
- ?
Khuôn mặt của A Lương đầy dấu chấm hỏi, trong chốc lát cũng không biết phải nói gì.
- Nào, dùng cái này xử đi!
Nói xong, Trần Thư lấy một con đao mổ heo ra, trực tiếp đưa cho A Lương.
- ...
A Lương giật giật khóe miệng mà nói:
- Hôm nay ta đã tính rồi, không phải ngày lành…
Ngay khi những lời này nói ra, cả Vương Tuyệt và Trần Thư đều trợn tròn mắt.
Điều này còn cần phải chọn một ngày lành tháng tốt nữa à?
Vua toàn năng, không hổ danh là ngươi!
Lúc này A Lương mới yên lặng rời khỏi ghế đẩu, ngồi phịch trên sô pha mà nói:
- Các ngươi nói, ta đã mười tám tuổi rồi mà vẫn còn là Hắc Thiết Cấp. Điều này bình thường sao?
- Này có là gì đâu chứ? Không phải ta cũng mới Bạch Ngân Cấp thôi sao!
Trần Thư cũng dựa người qua mà an ủi
- ...
A Lương dứt khoát quay đầu lại, đồng thời nháy mắt với Vương Tuyệt.
Vương Tuyệt lập tức hiểu ra, hắn ta đi tới mà nói:
- Quả thực là có hơi chậm quá rồi!
Hắn ta thở dài nói:
- Nhưng cũng may bạn cùng phòng của chúng ta là Trần Thư, hắn nhất định sẽ có cách để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn thôi!
- Nhưng hắn có thể nói cho chúng ta biết sao?
- Nhất định sẽ nói, nếu đến cả huynh đệ mà cũng không giúp đỡ thì hắn còn là người nữa sao?
Vương Tuyệt thở dài nói:
- Ngươi nói, nếu như ngay cả huynh đệ đều không giúp, vậy vẫn còn là người ư?
- …
Xem như Trần Thư cũng đã hiểu được ý đồ của hai người họ rồi, nhưng vấn đề là hắn thực sự không thể giúp được!
Ai bảo cái bug này là hệ thống cá nhân cơ chứ?
Lúc này, thấy Trần Thư không có động tĩnh gì, A Lương lại thở dài nói:
- Loại chuyện này cũng làm khó cho hắn quá rồi, hay là cứ để ta chết đi!
Nói rồi, A Lương bỗng lấy một viên đá lớn đập vào trán mình.
- Không cần… chưa đến mức đó mà…
Trần Thư nắm lấy tay A Lương, định nói gì đó, thế nhưng hắn bỗng nhận ra viên đá có gì đó không ổn.
Hắn chỉ ngón tay chọc xuyên vào hòn đá đó…
- Màu sắc này… đậu phụ?
Trần Thư giật giật khóe miệng, lắc đầu nói:
- Hai ngươi thật đúng là!
- ...
A Lương bị vạch trần nhưng cũng không hề xấu hổ chút nào, mà lại tò mò hỏi:
- Nghiêm túc đấy, Trần Bì, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy hả?
Không tới một năm mà đã từ Hắc Thiết Cấp Nhất Tinh đột phá lên Bạch Ngân Cấp. Có cưỡi tên lửa cũng không thể nhanh được như vậy đâu!
- Thật sự là do thiên phú thôi…
Trần Thư mở miệng nói:
- Cho dù không tu luyện thì ta cũng vẫn luôn có linh khí rót vào trong cơ thể ta, không cần cũng không được!
- Thực ra, có lúc ta cũng rất phiền não…
- Được rồi…
A Lương và Vương Tuyệt giật giật khóe miệng, đồng thanh nói:
- Ngươi không cần nói nữa!
Đây rõ ràng không phải nói tiếng người mà…
Nếu hai người họ mà cùng lên cơn đau tim, không phải sẽ hẻo luôn hay sao?
Trần Thư an ủi nói:
- Buổi tối mời hai ngươi đi ăn, được chưa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận