Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 881: Vừa lúc ngươi có thể tẩy trắng

Vẻ mặt của Lưu Thiên Minh thay đổi, hắn ta nhanh chóng lùi lại mấy bước.
- Xin lỗi, ngươi thật sự không quản được đâu nhé!
Một nam tử đầu đinh mang vẻ mặt bình thản mà đứng ở phía trước Trần Thư.
- Hả? Liễu Man Tử?
Vẻ mặt Lưu Thiên Minh nghiêm túc, trong mắt có vẻ kiêng kỵ.
Đối phương là cường giả Hoàng Kim Tam Tinh, tính khí nóng nảy, hơn nữa còn đến từ Hoa Hạ Học Phủ nữa.
Đúng thật là không có mấy người trong Hoàng Kim Cấp dám chọc đến hắn ta…
Lưu Thiên Minh cố nén tức giận mà nói:
- Học sinh của ngươi đánh người ngoài đường, chẳng lẽ ngươi còn muốn bao che cho hắn sao?
- Ta không thấy ai đánh người ngoài đường cả!
Liễu Phong nhướng mày mà nói:
- Ta chỉ thấy ngươi đang bắt nạt bốn tên tiểu bối mà thôi!
- Chính là học sinh của ngươi đánh Thạch thiếu!
Lúc này, tùy tùng Vương Thành đỡ một nam sinh bị đánh đến sưng thành đầu heo đi đến.
Mặt mũi đối phương bê bết máu, đã hôn mê bất tỉnh nhân sự rồi, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
- Con mẹ nó chứ!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta quay đầu nhìn về phía Trần Thư mà nhẹ giọng nói:
- Ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy à?
- Lão sư, không phải ta làm mà…
Trần Thư chỉ vào Lưu Thiên Minh rồi nói:
- Là hắn ta đánh Thạch thiếu nhà ngươi mà, liên quan gì đến ta chứ!
- Hả?
Liễu Phong lập tức ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ không phải là đồng bọn sao?
- Vừa nãy mọi người đều nhìn thấy, rõ ràng chính là người này đã túm Thạch thiếu rồi đánh hắn ta một trận tơi bời mà!
Trần Thư hét lên:
- Thủ đoạn vô cùng bạo lực, quả thực khiến cho người khác phải giận sôi máu, Thạch thiếu cho nổ mộ tổ tiên nhà ngươi đấy à?
- Ngươi?
Vẻ mặt Lưu Thiên Minh giận dữ, không nhịn được mà muốn xông lên, nhưng bởi vì có Liễu Phong ở đây nên chỉ có thể kiềm chế lại.
Liễu Phong nhắm hai mắt lại mà nói:
- Học sinh của ta đã nói là chính ngươi đánh hắn ta, ngươi muốn đổ tội cho hắn à?
Lưu Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Trần Thư mà nói:
- Nếu như không phải học sinh của ngươi đánh chất nhi của ta thì sao ta lại tới đây cơ chứ?
- Vẫn còn muốn đổ tội cho ta sao?
Trần Thư đứng dậy rồi nói:
- Vốn dĩ ta và Thạch thiếu chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, thậm chí đã trở thành bạn thân chí cốt, rõ ràng là do tên ác nhân nhà ngươi không nói một lời mà hành hung Thạch thiếu!
- Người của Hoa Hạ Học Phủ chúng ta ai mà không phải là căn chính miêu hồng, đối xử tử tế với mọi người cơ chứ?
- Là thiên tài đứng đầu của Học Phủ, ta thường xuyên làm gương tốt, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, là một học sinh gương mẫu trong lòng mọi người, sao ta lại có thể làm ra loại chuyện độc ác như vậy được?
- ...
Vẻ mặt của mấy người Liễu Phong đều kỳ lạ, sao ngươi có thể nói ra lời đó một cách tự nhiên đến thế được hay vậy!
- Ngươi có thể đi kiểm tra camera, nếu có thể tìm tới chứng cứ là do ta ra tay thì ta sẵn sàng chấp nhận trả bất kỳ một khoản tiền bồi thường nào, thậm chí nếu các ngươi muốn đánh lại cũng được luôn!
Trần Thư đưa ra lời thề sắt son:
- Nhưng nếu các ngươi không tìm ra chứng cứ vậy thì danh tiếng nhiều năm qua của ta…
- Rồi, được rồi…
Liễu Phong nhẹ giọng nói, là người một nhà như hắn ta mà còn có chút nghe không nổi nữa là…
Lưu Thiên Minh nói:
- Ngươi dám quay lại kiểm tra camera cùng bọn ta ư?
- Đương nhiên rồi!
Trần Thư nhún vai, hoàn toàn không để ý.
Sau khi nói xong, hai nhóm người đi tới phòng giám sát của buổi đấu giá.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một người đeo mặt nạ chống độc đang hành hung Thạch Tử Minh.
Lưu Thiên Minh chỉ vào tên ác ôn trong video mà nói:
- Ngươi dám nói đây không phải là ngươi sao?
- Đương nhiên là không phải ta rồi!
Trần Thư nói:
- Thủ đoạn của người này rất bạo lực, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ta!
- ...
Khóe miệng Lưu Thiên Minh giật giật mà nói:
- Con mẹ nó, quần áo giống nhau như đúc rồi mà còn nói không phải là ngươi à?
Trần Thư bình tĩnh mà nói:
- Ngươi còn không biết rõ danh tiếng của tội phạm Nam Giang ta nữa hay sao? Thỉnh thoảng có hai ba fan cuồng không phải là chuyện bình thường thôi ư?
- Huống chi con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ra khỏi ghế lô chứ? Con mắt thứ ba à?
- Ngươi!
Vẻ mặt Lưu Thiên Minh giận dữ, khi Trần Thư đi ra ghế lô là đi cùng với ba người A Lương, lúc đó đã kết thúc trận hành hung kia rồi.
- Ngươi cảm thấy ta biết tàng hình hay là biết thuấn di hả?
Trần Thư đùa cợt mà cười rồi nói:
- Ta khuyên các ngươi đi điều tra Bạch Dương đi, không phải đối phương đã tự nói tên của mình rồi sao?
Đến cuối cùng hai bên cãi nhau một trận, bởi vì không có chứng cứ nên đương nhiên Thiên Long Ngự Thú Đoàn không có cách nào khác.
Hai người bọn họ cũng chỉ có thể cõng Thạch Tử Minh rồi bất đắc dĩ mà rời khỏi nhà đấu giá.
Trần Thư nhìn bóng lưng của bọn họ thì lớn tiếng nói:
- Thiên Long Ngự Thú Đoàn khúm núm với người ngoài nhưng lại thật sự ra tay mạnh với người nhà của mình nhỉ!
- ...
Lưu Thiên Minh quay đầu lại hung hăng trừng hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chật vật rời đi.
...
- Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận