Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1640: Đừng phát điên nữa được không… (2)

Tần Thiên nhướng mày, trong mắt có chút hoài nghi.
Con hàng này sẽ không phải lại muốn tay không bắt sói trắng(2) chứ…
(2) Tay không bắt sói trắng: lừa dối người khác mà không cần phải bỏ ra một thứ gì.
- Cho hắn đi, hắn thật sự có…
Liễu Phong than thở một tiếng, nhớ đến đống chân bảo chất đống thành núi đó, quả thực vượt dự kiến…
- Được! Giá trị cụ thể, chúng ta trở về trước rồi tính sau.
Tần Thiên gật gật đầu, trước tiên giao hai phần chiến lợi phẩm cho Trần Thư, ngược lại cũng không sợ con hàng này chạy trốn, dẫu sao có mặt ở đây cũng đều là Vương Cấp.
Đám người tâm tình vui vẻ mà rời khỏi 【 Mê Thất Sa Mạc 】 .
Thực ra đối với bọn họ mà nói, thu hoạch lớn nhất là làm cho Hồn Long Hoàng bị thương, trong vô hình đã làm giảm bớt áp lực cho Long Uyên.
……
Lúc này, khu vực sát biên giới của 【 Mê Thất Sa Mạc 】 .
- Trần Thư… Trần Thư… Trần Thư…
Hồn Long Hoàng vừa đi vừa lẩm bẩm, bộ dáng vô cùng điên cuồng…
Có thể thấy được hận thù cuộn cuộn ngất trời…
Lúc nó đến trước không gian sương vụ, thoáng chốc tỉnh táo lại.
- Đến rồi?
Lòng nó thở phào một hơi, nhìn cấm vụ hung hiểm, chỉ cảm thấy giống như đã trở về nhà.
Cuối cùng nó cũng sắp thoát khỏi bể khô rồi…
Hồn Long Hoàng không chút do dự, bước vào trong cấm vụ, trong chốc lát cảm thấy có cảm giác an toàn.
- Lần này lại thất bại rồi…
Hồn Long Hoàng lý trí phân tích, trong lòng chỉ hận bản thân không có phân tách ra sức lực càng mạnh hơn.
Thậm chí còn muốn bản thể xuất động, nhưng đáng tiếc có cấm vụ ngăn trở.
- Lần sau, chắc chắn phải để bản thể ra tay!
Nó âm thầm ra quyết định, luôn dùng phân thân như thế này, bản thân giống như Tống Bảo Đồng Tử…
Đây không phải là nhân vật phản diện nhược trí đơn thuần sao…
- Nhưng mà tình hình cũng không phải là quá tệ, ít nhất giữ lại được một phần lực lượng, cộng với Hồn hệ vật liệu mà ba thú hoàng tặng…
Hồn Long Hoàng lẩm bẩm một mình, thực ra nó đã cạn kiệt tài nguyên rồi, nhưng cũng chỉ có thể an ủi bản thân như thế thôi.
Nhưng vào lúc này.
Thân thể của nó phát run, bản năng cảnh giác được nguy cơ sinh tử!
Vù…
Một bóng đen to lớn giống như thuấn di trong chốc lát cuốn theo Hồn Long Hoàng, cưỡng ép rời khỏi vị trí ban đầu.
- Thôn Thiên Cự Cáp, ngươi dám động đến ta?!
Hồn Long Hoàng nghiêm khắc gào lên một tiếng, trong mắt đã tràn đầy hoảng sợ, hoàn toàn không dự đoán được lọai tình huống này.
Lực lượng linh hồn khủng bố của nó cuồn cuộn phun ra, nhưng lại không chút tác dụng.
Chỉ thấy nơi cấm vụ mù mịt, một con Thanh Sắc Cáp Mô to lớn như một ngọn núi đang đứng sừng sững ở đó, dày đặc khí tức khủng bố kinh trời.
Lưỡi của nó nhanh chóng rút lại, mà Long Hồn Hoàng chính là bị con vật này bắt đi.
Cự Cáp chẹp chẹp miệng, không để ý Hồn Long Hoàng đang giãy giụa, bình tĩnh nuốt chửng nó vào.
- Chó nhà có tang…
Hai mắt Thanh Sắc Cự Giáp hơi mở, có một tia giễu cợt hiện lên.
Nếu như phân thân của Hồn Long Hoàng trở về với trạng thái toàn thịnh, nó sẽ vì kiêng dè tứ đại thú hoàng mà không dám ra tay.
Nhưng bây giờ, đối phương đang trọng thương chạy trốn, điều này cũng có nghĩa là gặp phải địch nhân.
Mà dám ra tay với thú hoàng, cũng có nghĩa là kẻ thù sinh tử của Long Uyên.
Vừa vặn từ trong trạng thái của Hồn Long Hoàng, cấm vụ đại hung đơn giản phân tích được thế cục bên ngoài.
Nếu đã như vậy, nó liền không cần thiết phải kiêng dè nữa, nó cũng không tin tứ đại thú hoàng dám xâm nhập vào cấm vụ để tìm nó gây phiền phức.
……
- Ngao ngao ngao…
Sâu trong Long Uyên, một con Lam Long to lớn bay qua bay lại, hai mắt màu đỏ tươi tràn đầy điên cuồng và bạo nộ, quả thật giống như bị Cửu Vĩ Hồ nhập vào…
Đả kích lần lượt kéo đến khiến cho tinh thần của nó đã sắp sụp đổ rồi.
Sự sỉ nhục của Trần Thư, sự bao vây tấn công của một đám giun dế, sự tập kích bất ngờ của Thôn Thiên Cự Cáp.
Bây giờ, thần chí của nó không rõ ràng, chỉ cảm thấy toàn thế giới đều đang đối địch với nó…
Ầm…
Lực lượng linh hồn khủng bố giống như thủy triều khổng lồ, khiến cho hung thú trong vòng hàng vạn mét đều nằm rạp xuống đất, linh hồn của bọn chúng giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp vỡ vụn.
Mà ở phía xa xa, khuôn mặt hung thú cũng tràn đầy khiếp sợ, quả thực không rõ hoàng của bọn chúng lại làm sao rồi.
Lúc này bọn chúng chỉ muốn nói với Hồn Long Hoàng một câu:
Đừng nổi điên nữa có được không…
- Ngao ngao ngao…
Hồn Long Hoàng vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, thần chí không rõ, trong miệng vẫn luôn thì thầm nói:
- Trần Thư đáng chết ngàn đao… Trần Thư…
Mặc dù đầu óc có hơi mơ hồ, nhưng nó vẫn có thể nhớ rõ, tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện là tội phạm nhân loại kia!
Thời gian nửa ngày trôi qua.
Vẻ mặt của vô số hung thú xung quanh đều vô cùng kinh hoảng, trong lòng ý thức được:
- Lần này, bệnh tình của Hoàng có vẻ như càng nghiêm trọng hơn rồi…
Ầm…
Giây phút đó, một đạo tinh thần khủng bố lấy Hồn Long Hoàng làm trung tâm mà tung ra đòn công kích, lan rộng ra xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận