Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 826: Bây giờ hãy trả lời một câu hỏi không có phần thưởng nào (2)

- Ba, hứa với ta, đừng bao giờ nói với ai khác về chuyện này!
- Vì sao chứ?
- Ta sợ người dân toàn quốc sẽ chạy đến đánh ngươi mất!
- ...
Trần Thư lắc đầu. Tuy chuyện này khác xa lắc xa lơ so với những gì mà hắn nghĩ, nhưng ít ra thì còn có một tài liệu Quân Vương xem như phần thưởng an ủi rồi.
- Được rồi, bây giờ ta đã cho ngươi hết vốn liếng gốc rễ rồi, tiểu tử ngươi phải tận dụng nó cho tốt đấy!
Phụ thân cất túi và xẻng đi rồi nói:
- Ta cũng buông tảng đá trong lòng xuống rồi!
Vừa dứt lời, lão lại đi qua ban công, thả Khế Ước Linh của mình vào bên trong bể cá…
Mấy ngày tiếp theo, Trần Thư đều ở trong nhà không đi đâu cả, hắn liên tục tra cứu các loại thông tin, muốn biết trái tim này có thể lĩnh ngộ được kỹ năng gì.
Nhưng thật không may, cho dù quyền hạn của hắn đã rất cao nhưng các thông tin liên quan tới Quân Vương thật sự rất ít.
- Ta phải mang về Học Phủ giám định xem thử mới được!
Trần Thư lắc đầu, nếu chỉ dựa vào tin tức trên mạng thì không thể tra ra được.
- Cuối cùng cũng có thể bắt đầu cuộc sống kỳ nghỉ của mình rồi!
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Mười ngày trôi qua trong nháy mắt.
Cả nhà đang vui vẻ ăn cơm tối.
- Ta nói này nhi tử, bây giờ ngươi không phải đi học sao? Không phải ngươi bị đuổi học rồi đấy chứ?
- Nghĩ cái gì vậy cơ chứ…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, đuổi học ta ư, đó sẽ là một tổn thất to lớn đối với Hoa Hạ Học Phủ đấy nhé!
- Ta chỉ xin nghỉ mà thôi!
Trần Thư lời lẽ nghiêm nghị mà nói:
- Bây giờ vẫn chưa hết ngày nghỉ, về sớm không phải là đang nói không giữ lời sao?
Kỳ nghỉ hắn dùng sinh mệnh để xin được đấy, về sớm không phải là tương đương với thua lỗ rồi sao!
- ...
Hai người phụ mẫu đồng thời im lặng, cũng chỉ có ngươi mới nói được như vậy thôi!
Vẻ mặt mẫu thân nghiêm khắc mà quát lớn:
- Bây giờ ngày nào ngươi cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, trông giống cái gì đây hả?
- Không phải mà, có lúc ta cũng muốn ra cửa tản bộ đấy chứ!
- ...
Mẫu thân im lặng, đánh mắt ra hiệu cho phụ thân.
Phụ thân lập tức hiểu ý, ho khan hai tiếng rồi nói một cách thấm thía:
- Nhi tử, ba mẹ sinh ngươi nuôi ngươi nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, ngươi đặt vé rời nhà sớm một chút, giữ lại chút tình thân này không được sao?
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nhất thời cũng bị làm cho không biết nói gì.
Lúc ta mới về nhà, các ngươi cũng không nói như vậy mà, ai mà ngờ mới mười ngày mà đã thay đổi hoàn toàn rồi cơ chứ…
Phụ thân nói:
- Ba đã thu dọn hành lý xong cho ngươi cả rồi, về trường sớm chút đi!
- Ừm.
Trần Thư miễn cưỡng gật đầu, còn chưa hết kỳ nghỉ vậy mà đã bị đuổi về trường rồi…
Sáng ngày hôm sau, Trần Thư kéo vali, quay đầu lại nhìn trong nhà rồi nói:
- Ba mẹ, ta đi trước đây!
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp rời khỏi nhà rồi đi thẳng đến nhà ga.
Phụ mẫu liếc nhau, trong mắt có chút không nỡ, nhưng bọn họ thật sự rất lo Trần Thư nằm trong nhà mọc rễ mất…
Một tiếng sau, Trần Thư đi đến bên trong nhà ga, quay đầu lại nhìn thành phố Nam Giang rồi lẩm bẩm:
- Cứ thế này rời khỏi quê hương ư?
Hắn thở dài rồi nói:
- Ta còn chưa làm được chuyện gì nữa, có chút không thoải mái mà!
Đúng lúc hắn đang thất vọng mà rời đi thì một giọng nói gọi hắn lại.
- Bạn học Trần Thư!
Chỉ thấy một nam nhân gọi hắn lại, trong mắt có chút kỳ lạ.
- Ồ? Ngươi là?
Trần Thư quay đầu, không nhận ra thân phận của đối phương.
- Quần chúng nhân dân thành phố Nam Giang để ta tới tặng cho ngươi một lá cờ thưởng!
Nam nhân cười cười rồi đưa cờ thưởng ra, phía trên có ghi dòng chữ “Công dân ưu tú”: Trần Thư!
- Tặng ta sao?
Trần Thư gãi đầu, trong mắt có chút khó hiểu.
- Năm nay, thành phố Nam Giang đã trở thành một trong những thành phố văn minh, quần chúng nhất trí cho rằng ngươi là người có nhiều cống hiến nhất, bởi vậy mới đặc biệt tặng ngươi cờ thưởng!
- Ta là người có nhiều cống hiến nhất ư?
Trần Thư khẽ nhếch miệng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc mà nói:
- Vấn đề là ta chưa làm cái gì cả mà!
Nam tử trịnh trọng mà nói:
- Cảm ơn ngươi đã không về nghỉ hè, nếu không thành phố Nam Giang chúng ta thật sự sẽ không được đánh giá cao đâu!
- ?
Hắc tuyến đầy đầu Trần Thư, hắn vẫn cho rằng bản thân mình đã cống hiến được gì đó…
- Ngươi không cần khiêm tốn, nhận lấy đi!
Người đàn ông nói một cách nghiêm túc, rồi liền xoay người rời trạm xe lửa.
- Vẫn là cảm thấy kỳ kỳ sao đó…
Trần Thư cầm cờ thưởng trong tay, tự nhủ một câu:
- Cũng coi như là công nhận ta… đúng chứ?
Trần Thư về tới Hoa Hạ học phủ lúc trời chập tối.
- A Lương, lão Vương, lúc ta không có mặt, trường không xảy ra chuyện gì chứ?
- Ngươi không có ở đây, tất nhiên là không có chuyện gì rồi đó!
A Lương sáp lại gần, mở miệng nói:
- Có mang đặc sản địa phương gì về không?
- Có chứ!
Trần Thư nhếch mép cười, cầm một lọ đặc chế từ trong túi ra, bên trên vẫn còn dính bùn đất.
- Ta nói là đặc sản địa phương, chứ có nói là đặc sản đất địa phương đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận