Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 226: Khắc kim đại lão: Âu Dương Bảo

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư đi đến địa điểm mà đối phương đã hẹn.
Ngự Thú Quán của trường học lúc này đã có hai mưoi học sinh tập trung lại với nhau, chăm chú xem hai Khế Ước Linh đang thi đấu ở trên đài.
Một con Băng Sư màu xanh cao chừng 40 mét đang không ngừng gầm gừ, thoạt nhìn khí thế kinh người.
Đó chính là Băng Tuyết Cuồng Sư cấp A, khả năng chiến đấu vô cùng đáng sợ, có thể nói là người có trình độ đứng đầu trong cấp A.
Mà đối diện với Băng Tuyết Cuồng Sư là một con rắn toàn thân màu xanh lục, hai mắt hiểm độc hung hãn.
Khế Ước Linh trình độ cao nhất cấp A đối chiến với Bích Độc Xà cấp B!
Một tên béo nói:
- Vương Thanh, ngươi muốn khiêu chiến với ra sao? Ta không muốn một chưởng đánh chết con rắn nhỏ của ngươi đâu.
Vương Thanh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đừng nhiều lời, Âu Dương Bảo! Muốn đánh thì đánh đi!
Mà bên cạnh mọi người có một người trung niên mang thần sắc bình tĩnh quan sát tất cả.
Trong chớp mắt, cuộc chiến đấu của hai con Khế Ước Linh bắt đầu.
Gầm!
Băng Tuyết Cuồng Sư gầm một tiếng, mới bắt đầu đã trực tiếp sử dụng kỹ năng Sương Khí Bạo Phát.
Chỉ thấy một làn sương màu xanh bỗng nhiên quét đến, nhiệt độ trong Ngự Thú Quán bị hạ thấp xuống.
Bị làn sương che phủ, tốc độ của Bích Độc Xà giảm xuống.
Sự áp chế của máu và kỹ năng khiến nó không có sức để phản kháng.
Một chân của Băng Tuyết Cuồng Sư đập xuống, ép cả cơ thể của Bích Lục Xà ở dưới, một chân khác đập vào phía đầu của nó.
- Thật là vớ vẩn!
Đúng lúc này, Trần Thư bước vào, nhìn thấy cảnh này.
Chủ nhân của Băng Tuyết Cuồng Sư này có phải bị điên không, vậy mà lại đập đầu của Bích Độc Xà.
Đáng tiếc không có ai nghe thấy lời của hắn cả, ai nấy cũng đang tập trung tinh thần xem thi đấu.
Qủa nhiên, khóe miệng của Vương Thanh ở dưới đài mang theo ý cười.
Chỉ thấy mắt của Bích Độc Xà vốn không có sức phản kháng đột nhiên mở to, miệng bất thình lình mở lớn, thậm chí hai chiếc răng nanh còn có dịch độc màu xanh chảy xuống.
Không có bất kỳ sự cản trở nào, răng nanh cắm sâu vào chân của Băng Tuyết Cuồng Sư, dịch độc trong tức khắc chảy vào trong.
- Mẹ nó, đây không phải chui đầu vào rọ sao?
Khoé miệng Trần Thư giật giật, điểm trí mạng của Bích Độc Xà chính là dịch độc của nó.
Nhưng tốc độ công kích của nó không nhanh, rất dễ để tránh được.
Ai biết Băng Tuyết Cuồng Sư này lại muốn đánh vào đầu người ta, cho không quen rồi đúng không?
- Mẹ nó! Ngươi thật hiểm đôc! Vương Thanh!
Âu Dương Bảo kêu lên một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào móng vuốt bị phủ một lớp màu xanh của Băng Tuyết Cuồng Sư.
Khoé miệng Vương Thanh giật giật, ngươi tự mình dâng đến trước mặt, lại trách ta hiểm độc?
- Xem ra ngươi thua rồi.
Chỉ thấy cơ thể của Bích Độc Xà hơi động đậy, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Băng Tuyết Cuồng Sư muốn đuổi theo, nhưng tốc độ của cơ thể bị dịch độc làm chậm lại.
Bởi vì một bên móng vuốt tê dại, thậm chí còn khiến cho cơ thể mất cân bằng.
Rầm!
Sư tử ngã rạp xuống đất, tựa như một con chó chết.
Lão sư ở một bên lắc đầu, đúng là con trai ngốc nhà địa chủ mà.
Băng Tuyết Cuồng Sư lớn mạnh như vậy thế mà lại để thua Bích Độc Xà.
- Có phải ngươi bị ngốc không, dùng kỹ năng đóng băng với chính mình, làm trì hoãn dịch độc khuếch tán đi chứ!
Trần Thư đi đến bên cạnh tên béo, mở miệng nhắc nhở.
Vốn dĩ Âu Dương Bảo đã chuẩn bị chịu thua rồi, nhưng nghe thấy lời này, gần như là sử dụng kỹ năng theo bản năng.
Một làn sương khói tràn ngập, che phủ móng vuốt của Cuồng Sư, vậy mà có thể làm trì hoãn khí độc.
Cơ thể vốn dĩ đã ngã lại đứng dậy một lần nữa.
Băng Tuyết Cuồng Sư tạm thời hồi phục sức chiến đấu, nhanh gọn đánh bại Bích Xà Độc, kết thúc trận đấu.
- Mẹ nó chứ, một người giao hàng như ngươi vào đây làm gì?
Sắc mặt Vương Thanh tái nhợt, nhìn về Trần Thư ở bên cạnh.
Nếu không phải đối phương nhắc nhở, hắn đã thắng từ lâu rồi.
Ánh mắt của Trần Thư giống như một tên ngốc vậy, hắn nói:
- Ta đi giao hàng chứ gì.
Vương Thanh lập tức nghẹn lời, đang muốn nói thì lão sư ở một bên lại lên tiếng:
- Đây là Ngự Thú Quán của trường học, có phải ngươi đi nhầm rồi không?
- Ta đến giao đồ cho Âu Dương Bảo! Ai là Âu Dương Bảo?
Trần Thư lớn tiếng nói, đồng thời cũng lấy một túi phân từ trong cặp ra.
Nhìn thấy túi phân, học sinh lớp đặc huấn đồng loạt lùi lại một bước, ánh mắt có chút cảnh giác.
Trần Thư nhướn mày, có cần phản ứng lớn vậy không?
- Ta là Âu Dương Bảo, ngươi là Trần Thư của thành phố Nam Giang à?
Tên béo bên cạnh dò xét hỏi.
- Là ngươi à? Quả nhiên đúng với dự tính của ta.
Trần Thư gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Ta nói sao có người có ý thức chiến đấu kém như thế, hoá ra là Khắc Kim Đại Lão trong truyền thuyết.
Nói rồi Trần Thư lấy từ trong túi ra hai trái tim.
Khí lạnh trong chốc lát đã tỏa ra.
- Lại là vật liệu cấp Lãnh Chúa! Đúng là không có nhân tính!
Người trên lớp đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Âu Dương Bảo.
Âu Dương Bảo nói:
- Ta chỉ lấy một trái tim trước, nếu lĩnh ngộ được kĩ năng thì ta không cần trái tim kia nữa.
Trần Thư gật đầu, nhếch mép cười:
- Yên tâm, ngươi sẽ dùng đến trái tim thứ hai thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận