Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 443: Vậy ta đổi điểm mấu chốt (2)

Lúc này Hạ Viêm lấy xuống túi phân, không ngừng nhe răng trợn mắt, hiển nhiên trên mặt có ức điểm đau.
Tuy trong lòng hắn rất giận, nhưng lại hiện lên bóng ma ngày xưa.
Hiện giờ Trần Thư là cấp Hắc Thiết, cộng thêm có một tỷ tỷ là Ngự Long Vệ, Ngô gia là thực sự không thể trêu vào.
Hắn căn bản không ngờ Trần Thư lại tới, nếu biết trước, khẳng định là không dám cố giữ Hạ Băng lại.
Hạ Cảnh đã bị nộ ý khiến cho đầu óc mê muội, mở miệng quát:
- Đi gì mà đi? Nơi này chính là Đại Hưng Thị.
- Ồ?
Trần Thư nhíu mày, thuận tay lấy di động ra.
Lạch cạch!
Một tấm thẻ vàng không cẩn thận rơi xuống đất.
- Ngại quá, thẻ của ta rơi rồi, rơi rồi.
Hắn cầm thẻ vàng, bên trên kim quang lấp lánh dòng chữ ‘tập đoàn ngự thú Thiên Hoa’, khiến trong lòng mọi người chấn động.
- Khách quý của Thiên Hoa?
Hạ Cảnh giống như bị hắt nước lạnh, lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
- Xem ra ta phải gọi điện thoại cho Âu Dương lão ca rồi.
Trần Thư thở dài, trực tiếp bấm số.
- Trần Thư tiểu hữu, đừng!
Một đạo thanh âm truyền đến, chỉ thấy một nam tử vẻ mặt uy nghiêm đi tới, chính là Ngô Thiên Trần lúc trước xin lỗi.
Trong lòng Ngô Thiên Trần lúc này rất giận dữ, rõ ràng đã phân phó Ngô gia không thể trêu chọc Trần Thư.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện.
Nhất là đối phương có Âu Dương gia làm chỗ dựa!
Ngô gia chỉ là thế lực lớn của Đại Hưng Thị, nhưng ở trước mặt Âu Dương gia, có chút không đáng nhắc tới.
Song quyền hắn nắm chặt, muốn trực tiếp hành hung cha con Hạ Viêm một trận.
Nhưng bởi vì Hạ Viêm thi trúng Hoa Hạ Học Phủ, thân phận đã khác xưa, hắn cuối cùng cũng không động thủ.
Nhìn thần sắc của Ngô Thiên Trần, Hạ Viêm là có khổ mà không nói được.
Hắn thực sự không ngờ lại bởi vì chuyện này mà trêu chọc đến Trần Thư.
- Tiểu Viêm, Hạ Cảnh, tiểu hữu Trần Thư tiểu hữu đi.
Ngô Thiên Trần quát, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.
- Xin lỗi, Trần ca.
Hạ Viêm không hề lằng nhằng, đúng là bị đánh cho sợ rồi.
Đặc biệt Trần Thư hiện tại là cấp Hắc Thiết, đánh hắn giống như chơi đùa.
- Hạ Cảnh!
Ngô Thiên Trần nhướng mày, quát.
Sắc mặt phụ thân Hạ Viêm xanh mét, cuối cùng tiến lên vái một cái, nói:
- Xin lỗi!
- Ừ, thế còn được.
Trần Thư gật đầu, cho dù là đối mặt với Ngô gia, hắn cũng không hề sợ hãi.
Nếu nói trước kia hắn không có chỗ dựa, nhưng hiện tại đã thi trúng Hoa Hạ Học Phủ thì lại khác.
Chỉ là một thân phận này đủ để chấn nhiếp tuyệt đại bộ phận người cả nước rồi.
Đúng rồi, tiểu Viêm, ta vừa tiến vào liền thấy ngươi nói cái gì mà đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ngươi.
Trần Thư sờ sờ cằm, nhìn về phía Hạ Viêm, nói:
- Hiện tại ta khiêu chiến điểm mấu chốt của ngươi đấy, ngươi muốn thế nào?
Hạ Viêm nuốt nước miếng, trong lòng đã sợ lắm rồi.
Nếu thực sự bị nhằm vào, cuộc sống sinh viên của hắn sợ rằng sẽ là một hồi ác mộng.
Hắn rụt rè nói:
- Vậy ta đổi điểm mấu chốt khác là được…
Sân bay Đại Hưng Thị,
Ba người Trần Thư đăng ký xong, ngồi chuyến bay tới kinh đô.
Hạ Băng ngồi ở bên cạnh, nói khẽ:
- Trần Thư, cám ơn ngươi.
- Việc nhỏ thôi mà, ta chỉ là làm tốt chuyện trong chức trách của mình.
Hạ Băng có chút ngây đơ, theo bản năng hỏi:
- Chức trách gì?
Trần Thư nhếch miệng cười, chính nghĩa lăng nhiên nói:
- Chức trách của tội phạm!
Khi ba người đang chờ cất cánh.
Không khí bên Hạ Viêm có chút không thích hợp.
Một đám người trầm mặc không nói gì, một hồi tiệc Trạng Nguyên chưa bắt đầu đã có xu thế kết thúc.
Thân thích chung quanh đều nhìn Hạ Viêm với vẻ nghi hoặc.
Vốn tưởng rằng hắn là Trạng Nguyên của Đại Hưng Thị, lại trúng tuyển Hoa Hạ Học Phủ, đã là nhân vật số một.
Kết quả bị người ta đánh cho tơi bời, chẳng những không dám hoàn thủ, thậm chí ngay cả điểm mấu chốt cũng phải đổi.
Ngô Thiên Trần mở miệng hỏi:
- Tiểu Viêm, chuyện gì.
Hạ Viêm thở dài, giải thích nguyên nhân sự việc.
Bởi vì lúc trước có ám ảnh đối với Trần Thư, kỳ thật hắn không dám chọc Hạ Băng.
Nhưng ai ngờ một đám thân thích không hiểu tình huống, còn tự cho là đúng, muốn lấy lòng Hạ Viêm, thế là mới xuất hiện chuyện cố giữ Hạ Băng.
Cộng thêm phụ thân của mình cũng không rõ tình huống, đồng thời muốn dựa vào thân phận của Hạ Viêm, khiến mẹ con Hạ Băng biết mình năm đó vứt bỏ vợ con là lựa chọn không sai.
Mọi người châm ngòi thổi gió, mới khiến Hạ Viêm xuất hiện tâm lý cầu may.
Kết quả lại đụng phải miệng đạn hạt nhân…
- Đúng là hồ đồ! Nếu không nắm chắc, nhất định không thể chọc vào tên tội phạm đó và người bên cạnh hắn.
...
Trần Thư nhìn cửa sổ máy bay, giống như đang suy tư gì đó.
- Trần Thư, ngươi đang nghĩ gì thế?
Hạ Băng quay đầu lại nhìn mặt nghiêng của Trần Thư, trong mắt có vẻ tò mò.
Lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Trần Thư có chút giống nhà triết học, không phải là đang nghĩ ý nghĩa nhân sinh chứ?
- Hạ Băng, ngươi nói xem, nếu ở trên trời cao ném xuống một lọ dược tề phát nổ, có trở thành pháo hoa chói mắt nhất thế giới không?
Vẻ mặt ngây đơ, nàng ta vỗ vỗ đầu, mình không ngờ lại cho rằng tội phạm đang suy tư về triết lý nhân sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận