Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1758: Ta không phải là người, nhưng ngươi chính là chó đấy

- Thiên chân vạn xác.
Trần Thư gật đầu, thành khẩn nói:
- Đây là cực hạn đấy!
- Ta trở về cùng người ở trên đó thương lượng một chút.
Tần Thiên gật đầu một cái, đã tâm động, nhưng hắn chỉ là một trường học hiệu trưởng, cũng không có quyết định gì quyền.
- Vậy thì cám ơn hiệu trưởng!
Trần Thư cười một tếng, đã có chút huyễn tưởng cuộc sống tốt đẹp sau này.
Tần Thiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, hai ngày sau đó, Long Uyên thành sẽ tổ chức một hội nghị, là liên quan tới nhiệm vụ hộ tống lần này, ngươi cũng tham gia một chút đi.
- Ừm, không thành vấn đề!
Trần Thư mở miệng đáp ứng, đồng thời trong lòng còn nghĩ đến muốn đi tìm lão gia tử đòi chút ban thưởng.
Tần Thiên nhìn một hai người, không tiếp tục mở miệng, quay người rời khỏi nơi đây.
- Lão sư, ta cũng muốn trở về.
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn phía bầu trời ngoài cửa sổ, đã có chút muốn về thành phố Nam Giang.
Địa phương còn lại, vẫn không có cảm giác đại bản doanh…
- Hả?
Liễu Phong gật đầu, không ngăn cản, nhưng hình như nghĩ đến cái gì, nghiêm túc nói:
- Lần này, ta thay mấy trăm ngàn đồng bào, cảm ơn ngươi.
- Thực ra ta cũng có mục đích của mình.
Trần Thư khoát tay áo, thuấn di biến mất tại chỗ…
Thành phố Nam Giang, an cư tiểu khu.
- Mẹ nó rốt cục cũng trở về rồi…
Trần Thư đi tới cửa nhà, trong lòng dâng lên mấy phần hưng phấn.
Đang lúc hắn duỗi tay ra thời điểm, thần sắc của hắn chấn động, gần như theo bản năng, thân thể hướng về bên phải, tránh thoát tập kích từ sau lưng !
- Đánh lén?
Lông mày của hắn vểnh lên, đột nhiên quay người, tay phải thành quyền, đánh về người đứng phía sau!
Phản ứng của đối phương tương đối nhanh chóng, quả quyết kéo dài khoảng cách, không cho Trần Thư cơ hội phản kích.
Chỉ thấy một nữ sinh nữ sinh đang cầm lấy túi phân, trong mắt tràn ngập vẻ vui thích.
- Ta nói Phương Tư tỷ, có muốn tới đây lấy bộ không?
Nét mặt của Trần Thư khẽ giật mình, nhịn không được lắc đầu cười một tiếng.
Phương Tư nhếch miệng lên, nói:
- Xem ra lão huynh đệ của ta không phải ngụy trang thành hung thú nữa rồi.
- Hiện tại nhìn ra chưa?
- Nhìn ra rồi! Cái này theo bản năng = toàn cầu chỉ một mình ngươi có!
Phương Tư thu hồi túi phân, thở dài:
- Ngươi quả thực không giống luật nhân quả luật kỹ năng.
- Miễn cưỡng xem như thế đi. .
Trần Thư cười hắc hắc, trong mắt hiện lên niềm vui trùng phùng.
Đúng lúc này, cửa phòng Trần Thư bị mở ra.
m thanh hai người đùa giỡn cũng kinh động đến phụ mẫu trong phòng khách.
- Nhi tử! Con về rồi à.
Sắc mặt phụ thân nét mặt của Trần Bình xúc động, trong mắt tràn ngập vui mừng, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẫu thân bên cạnh tiến lên ôm Trần Thư vào lòng, trong mắt đã có mấy phần lệ quang.
Những người còn lại đều vô cùng kính ngưỡng Trần Thư còn xem hắn như anh hùng.
Nhưng trong lòng mẫu thân hắn chỉ có sự lo lắng, chỉ hy vọng nhi tử có thể bình an, như vậy cũng đã đủ rồi.
Thậm chí ngay cả trong lòng phụ thân Trần Bình cũng có mấy phần dao động, mặc dù ngoài miệng hi vọng nhi tử có thể gánh chịu trách nhiệm, nhưng khi nguy hiểm ập xuống, trong lòng hắn ta cũng thắt chặt lại.
- Mẹ… Ổn rồi… Phương Tư tỷ nhìn xem …
Trong lòng Trần Thư cũng cảm động, nhưng vừa nhìn thấy Phương Tư bên cạnh, vẫn muốn duy trì một chút khí thế của tội phạm.
- Tiểu Phương Tư cũng ở đây à, vào trong đã.
Lúc này phụ mẫu mới nhìn thấy Phương Tư bên cạnh, vội vã mời đối phương đi vào trong nhà.
Mẫu thân buông Trần Thư ra, sửa sang y phục cho hắn nói:
- Khoảng thời gian này, Phương Tư tỷ rất lo lắng cho con, thậm chí nhiều lần ra biển tìm con, muốn đón con trở về.
- A di…
Phương Tư bên cạnh cắt ngang, tính cách hào sảng của nàng khiến nàng ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Thần sắc Trần Thư sững sờ, không nghĩ tới Phương Tư sẽ ra biển, đi sâu trong đại bản doanh của hung thú tìm kiếm hắn, hoàn toàn là cửu tử nhất sinh!
- Phương Tư tỷ… Thực ra ngươi không nhất thiết phải làm như vậy đâu!
Trần Thư thở dài, nhìn Phương Tư trước mặt.
Phương Tư hơi sững sờ, kiên định nói:
- Ta cảm thấy cần là được rồi!
- Không phải, ý của ta là…
Trần Thư gãi gãi đầu, nói:
- Nếu lúc về lại bị ngã thì ta còn phải nghĩ cách cứu ngươi…
-???
Vẻ mặt Phương Tư ngơ ngác, lườm hắn một cái, trực tiếp ngồi xuống trên ghế sô pha.
- Phương Tư tỷ, sao thế?
Trần Thư bu lại, nói:
- Chúng ta làm việc phải tự lượng sức mình, không đúng sao?
- Ta… Ta muốn đánh ngươi!
Phương Tư mím môi, cắn răng nói.
Vốn cho rằng sẽ khiến Trần Thư cảm động khóc ròng ròng, nhưng nàng ta nhìn lầm tội phạm Nam Giang rồi . .
- Tỷ, sau này nên lý trí một chút…
Trần Thư vẫn lải nhải không ngớt, muốn thông não cho Phương Tư.
Trên thực tế, trong lòng hắn vô cùng cảm động, nhưng hắn cũng không hy vọng người bên cạnh mạo hiểm nữa.
Nhất người không đủ thực lực, nghe theo lý trí thì chỉ phản tác dụng mà thôi.
Lúc chạng vạng tối.
Sau khi đầu óc bị Trần Thư tẩy não, Phương Tư đã bị tác động động, trở về nhà lĩnh hội đạo lý...
Thực ra Phương Tư luôn là người tương đối lý trí, không phải tiểu nữ sinh, sẽ không làm ra hành động gì xúc động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận