Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1481: Mẹ kiếp… chiến thần đạn hạt nhân gì đây

Giấy tiếp theo hai con người và ba con Khế Ước Linh đều biến mất, chạy thoát khỏi kết giới không gian của Không…
- Lại chạy rồi sao?
Chân mày Không nhíu chặt, trong mắt có chút gì đó lạnh lẽo.
Nhưng hắn ta không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện của Trần, uy lực của đạn hạt nhân trước mắt hắn ta càng ngày càng đáng sợ.
Kết giới không gian của Không đang sống sờ sờ lại bị xé ra một cái lỗ lớn, hơn thế nữa căn bản không thể chặn được phân nửa.
Dương như tăng cường bản Bạo Tạc Dược Tề là khắc tinh của năng lượng không gian, bằng không nó cũng không có thể nào nổ nát thông đạo không gian được…
- Con mẹ nó! Rốt cuộc đây là cái trò quỷ gì vậy, đạn hạt nhân không biến thái đến vậy chứ!
Tinh thần của Không trì trệ, ban đầu vốn muốn rút lui, nhưng xung quanh đều là thành viên của Giáo Hội.
Một khi kết giới không gian của hắn ta biến mất, uy lực của đạt hạt nhân sẽ giáng đến ngoại giới, các thành viên của Giáo Hội ở các nơi e rằng cũng sẽ bị liên lụy đến.
Hắn ta một mực chống đỡ, nhưng uy năng của đạn hạt nhân vẫn không giảm xuống, hơn nữa càng ngày càng mạnh hơn.
- Không chống đỡ nổi nữa!
Không một mình lẩm bẩm, kết giới không gian do mình tạo ra lại bị xé rách một các triệt để, không tài nào ngăn lại được rồi.
Ầm ầm ầm!
Một vòng mặt trời chói chang tỏa ra ánh sáng màu trắng rơi trên khu Hải Vực…
- Mẹ nó! Quả nhiên là đạn hạt nhân!
Các thành viên giáo hội xung quanh cũng nhìn thấy, lập tức cho Khế Ước Linh phóng ra kỹ năng ngăn chặn.
Cũng may Không đã thông báo trước với bọn họ một tiếng, để cho mọi người còn có thời gian chuẩn bị.
Ầm ầm ầm!
Mặt trời chói chang bạch sắc đánh đến, không ít thành viên của Giáo Hội bị giết chết.
Bạo Tạc Dược Tề bình thường đã có thể giết chết sinh linh bên dưới Hắc Thiết Lãnh Chúa, càng khỏi phải nói đến tăng cường bản.
Trong nháy mắt, ngay cả Ngự Thú Sư dưới cấp Bạch Ngân còn chưa phát ra được tiếng kêu thảm thiết đã bị bạch quang đốt cháy, ngay cả tro cốt cũng không còn…
- Mạnh như vậy sao?
Không nhíu mày, đứng trên lưng một con Kim Sắc Cự Tích, toàn thân được phủ một lớp kim quang, dễ dàng ngăn chặn đòn công kích của đạn hạt nhân.
Ánh mắt hắn ta xuyên qua bạch quang, nhìn thấy sự tử vong của không ít thành viên.
Không thở dài một hơi, đôi mắt tiểu thú trên vai khẽ động.
Từng đạo lực lượng không gian xuất hiện, cưỡng chế di chuyển mười Bạch Ngân Ngự Thú Sư.
Mặc dù hắn ta không thể di chuyển đạn hạt nhân nhưng cứu vài người thì vẫn có thể làm được.
Còn mấy trăm Hắc Thiết Ngự Thú Sư khác, chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi…
Không và mười người đi đến vị trí cách đó vạn mét, đứng từ xa ngắm nhìn bạch quang chói chang trước mặt, vẫn có thể cảm nhận được năng lượng khủng bố trong đó.
- Dược tề có thể sử dụng như đạn hạt nhân, dược tề thuấn di, chỉ sợ rằng năng lực tàng hình khủng bố trước đó cũng đến từ dược tề…
Không tự lẩm bẩm, không ngừng tổng kết năng lực của Trần Thư.
Cho dù trước đó Giáo Hội đã thu thập được một số tin tình báo có liên quan nhưng đều rất vụn vặt, lẻ tẻ. Hơn nữa không có bằng chứng thực tế.
Nếu không tự mắt nhìn thấy, e là bất kì người nào cũng không dám tin.
- Bây giờ Khoa học kỹ thuật của một đại quốc đã đạt đến mức độ này rồi sao?
Không nhìn ánh sáng mặt trời bạch sắc trước mặt, ngẫm nghĩ nói:
- Nhưng điều này không khoa học chút nào, Vương Cấp khác cũng không trang bị loại dược tề này mà một Bạch Ngân Cấp lại có nhiều như vậy? Chẳng lẽ không phải do chính phủ nghiên cứu chế tạo sao?
- Đại Chủ Giáo…
Một Bạch Ngân Ngự Thú Sư bên cạnh kính cẩn nói:
- Có khả năng hắn ta tự mình nghiên cứu hay không…
- Ăn nói linh tinh?
Không quay đầu sang nhìn, nói:
- Hắn ta là một tên tội phạm, hiểu cái r*m về chế tạo dược tề ấy?
- …
Thuộc hạ im lặng không nói gì, hình như quả thực có đạo lý.
- Có lẽ cũng có liên quan mật thiết đến hắn…
Trong lòng Không nghĩ, tự nói:
- Trần Thư, ta sẽ đến tìm ngươi lần nữa…
Giây tiếp theo, thành viên Giáo Hội biến mất ngay tại chỗ…

Trong lúc đó, hai người Trần Thư đang ngồi trên đầu của Slime, đung đưa tiến về phía trước.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đại Lực, ngươi đang lãng phí dược tề đó, không thể truyền tống đến trong thành phố sao?
- Ta chỉ nghĩ đại một nơi thôi… hơn nữa, phía trước không phải là đường ven biển Nam Thanh Quốc sao?
Trương Đại Lực cười ngượng ngùng, sáp đến gần nói:
- Dịch tề của ngươi còn không, cho ta một ít đi…
- Đã bị ngươi uống hết rồi.
Trần Thư thở dài một hơi.
Nếu bây giờ đã hết truyền tống dược tề rồi thì hắn phải cẩn thận một chút.
Hắn ta không định rời khỏi Nam Thanh quốc rồi, bởi vì thế giới thịnh hội, nhất định sẽ có Vương Cấp tiến đến tham gia, ngược lại không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn.
Ánh mắt Trần Thư khẽ động, nhìn thấy hai bóng người từ xa.
Mà ngay lúc này, hai vị Vương Cấp của Bắc Linh Thất Quốc đã đợi rất lâu rồi.
- Cuối cùng cũng đến rồi.
Hai người Phù Ninh nhìn về hướng quả cầu lớn kim sắc, vừa nhìn đã nhận ra là Khế Ước Linh của Trần Thư
Bạn cần đăng nhập để bình luận