Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 129: Cái gì cũng có thể phục vụ?

Phụ trách: Vô Tà Team
Phương Tư tỷ, thật bá đạo!
Trên đường đi, hai người Trần Thư thay phiên nhau tâng bốc, trên mặt toàn là điệu cười nịnh bợ.
Không nghĩ tới Phương Tư lại được hoan nghênh như vậy, Hoa Hạ học phủ thật sự rất khó, về cơ bản đó không chỉ là một trường đại học, mà còn là một trong các thế lực hàng đầu Kinh Đô.
Thôi ngay đi!
Sắc mặt Phương Tư lạnh lùng, rõ ràng là có hơi nổi giận trước việc Trần Thư giả chết.
Phương Tư tỷ, chỉ là để tránh nguy hiểm thôi mà!
Trần Thư giải thích nói:
Cái nắm đấm của người kia to bằng nồi đất lớn đó! Thân thể ta vừa gầy vừa yếu, nếu lỡ trúng phải một quyền, chắc chắn là chết ngay tại chỗ đó!”
Trương Đại Lực bu lại chen lời:
Vậy thì thật là tốt, ta và Phương Tư tỷ có thể cùng nhau ăn tối.
- …
Trần Thư đẩy Trương Đại Lực ra, ngươi mẹ nó muốn giành một bữa này với ta đúng không?
Phương Tư mặt không thay đổi gật đầu một cái, nhưng dưới đáy mắt đã bắt đầu xuất hiện một chút ý cười.
Phương Tư tỷ, lúc đó tỷ không thấy đâu, ta ở bên cạnh đối phương vừa bắt đầu thổ huyết, hắn ta đã bị ta hù đến nỗi hai chân mềm nhũn, nói không chừng lúc ta ngã xuống, tim hắn ta chắc cũng hết dám đập luôn!
Trần Thư không ngừng miêu tả cảnh tượng hài hước vào lúc đó, động tác vẻ mặt vô cùng cường điệu.
Xéo đi! Nước miếng phun trên mặt ta!
Phương Tư đập cho Trần Thư một quyền, khóe miệng cong cong, không tiếp tục tính toán chuyện lúc trước.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, tiếng cười giòn tan, đi tới một quán lẩu, chuẩn bị ăn mừng một phen.
Trần Thư nâng chén nói:
Đại lực! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Lúc trước ta còn nghĩ ngươi là kim cương bọc trong bùn! Chúc mừng ngươi, tương lai trở thành thực thần của Hoa Quốc!
Phương Tư cũng cùng nâng chén nói:
Không hổ là em trai của ta, cho dù không phải Ngự Thú Sư, vẫn có thể trúng tuyển đại học hàng đầu, mà còn là trường tự chủ sát hạch nữa.
Sau này vào đại học rồi nhất định phải không ngừng cố gắng, ngươi với Trần Thư không hề giống nhau, ngươi trẻ tuổi, có thiên phú, có chí tiến thủ, tương lai rộng mở …
Trần Thư càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, vội vàng nói:
Phương Tư tỷ, từ từ đã nào… Sao lại nói ta với hắn không giống nhau chứ, ta cũng trẻ tuổi, cũng là thiên tài trời sinh đó!
Ta luôn cảm thấy tỷ đang cố tình tổn thuơng ta đó, tỷ tỷ!
Trương Đại Lực cũng cùng nâng chén, mở miệng nói:
Không sao đâu, Trần Thư, Phương Tư tỷ nói đúng lắm nhưng có thể không chú ý đến cách nói. Ngươi cũng đừng quá để ý rồi buồn nhá.
Đúng cái đầu ngươi!
Trần Thư cười mắng một câu, nhưng trong lòng hoàn toàn không để bụng.
Ba người cùng nâng chén chúc mừng, miệng cười không ngơi.
Ngày mùng 5 tháng 8 năm Phục Tô Lịch 980, Trương Đại Lực thành công thi vào Đại học Linh Trù Kinh Đô.
...
Lúc ban đêm, ba người đón xe về tới cửa Hoa Hạ học phủ.
Phương Tư tỷ, những vật này cho ngươi, ngươi cần dùng đến.
Trần Thư đưa Ngự Thú Trân Châu cùng một đôi móng vuốt từ trong hành trang cho Phương Tư.
Móng vuốt ta muốn, năm viên Ngự Thú Trân Châu ngươi tự giữ đi, thực lực yếu như vậy thì làm tiểu đệ ta kiểu gì?
Phương Tư suy nghĩ một chút, rồi đưa tay nhận lấy móng vuốt.
Đó là một con Thiết Trảo Thú cấp Biến Dị, có thể lĩnh ngộ kỹ năng ‘Xé rách’, hoàn toàn không tương thích với Slime.
Đúng lúc này, không gian phía trên Phương Tư mở ra, Xích Viêm Long duỗi đầu ra ngoài, nuốt chửng cái móng vuốt.
Quả nhiên, không thể lĩnh ngộ được kỹ năng…
Muốn lĩnh ngộ được kĩ năng nhờ vào hung thú cấp Biến Dị, xác suất cũng giống như khi đi mua vé số vậy.
Chỉ có hung thú lãnh chúa thậm chí là cấp quân vương cao hơn mới có thể là nguồn gốc kỹ năng chủ yếu của Khế Ước Linh.
Phương Tư tỷ, rồng của ngươi thật là đẹp.
Trong mắt Trần Thư cùng Trương Đại Lực đầy vẻ thèm muốn, hai Khế Ước Linh thuộc Long hệ, quả là sinh ra đã định sẵn làm người thắng cuộc mà.
Trần Thư mở miệng nói:
Có thể dẫn chúng ta bay một vòng không?
Phương Tư lắc đầu:
Nói cái gì vậy? Nó chỉ có thể bay ở tầm thấp, đến lúc đó nó bay một vòng, toàn bộ cây xanh đều bị đốt cháy.
Vậy chúng ta xem một chút.
Trên mặt lộ ra vẻ tò mò, hai người đi tới phía dưới Xích Viêm Long, đưa tay sờ sờ đầu nó.
Thật ấm áp!
Đúng vậy, có nó rồi, mùa đông không cần suy nghĩ làm sao sưởi ấm, mang con rồng này treo lên trần nha, cả phòng đều nóng lên.
Phải đó, có thêm con băng long kia, mùa hạ cũng không phải sợ nóng nữa.
Hai người giống như đầu có bệnh nặng, tay không ngừng vuốt ve đầu Xích Viêm Long.
Phương Tư khóe miệng giật một cái:
Cút!
Xích Viêm Long gầm lên giận dữ, quay đầu bay về Ngự Thú Không Gian.
Đúng rồi, Trần Bì, ngày mai ngươi giúp ta đến khoa Ngự Thú ở bệnh viện Hoa Hạ xếp hàng đi.
Sao vậy? Ngươi bị bệnh gì hả?
Ngươi mới có bệnh đó, đã nói là khoa Ngự Thú, Băng Sương Cự Long đã xảy ra một ít vấn đề.
Tuân lệnh!

Hai người về tới khách sạn, Trần Thư một mạch nuốt trọn năm viên Ngự Thú Trân Châu.
Ngự Thú Lực bên trong lại tăng lên không ít, khoảng cách đến thất cấp Ngự Thú Sư lại gần thêm một bước.
Sáng hôm sau, Trần Thư một mình ra ngoài. Bệnh viện Hoa Hạ nằm ngay bên cạnh Hoa Hạ học phủ, là đơn vị y tế cấp cao nhất trên cả nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận