Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1304: Khế Ước Linh Truyền Kỳ Cấp: Đại Tuyết Đoàn

- Cẩn thận một chút.
Đám người Trần Thư lần lượt chui vào trong miệng của Tiểu Hoàng.
- A Lương, kiểm tra xem chủ quản của thành phố Long Tinh là ai…
Vốn dĩ là muốn vào trước rồi nói, nhưng nếu lỡ như gặp phải Long Uyên, chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?
Biện pháp bảo thủ nhất là để một Ngự Thú Sư Vương Cấp đến tiếp ứng một chút, ít nhất cũng phải biết vị trí cụ thể của các Long Uyên Sinh Vật.
- Để ta tra một chút.
A Lương gật đầu, dựa theo quyền hạn của bọn họ thì vẫn có thể lấy thông tin của các cường quốc được phân bổ ở các thành phố lớn, đó không phải là bí mật gì.
- Ấy…
Trong chốc lát, vẻ mặt A Lương có chút kỳ quái, hắn ta nói:
- Hay là… bọn mình quay trở về đi!
- Quay về làm gì?
Trần Thư khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ là chủ quản không đáng tin cậy hả?
- Ta là đang lo rằng bọn mình sẽ bị đuổi đánh ra ngoài ấy…
Khóe miệng A Lương giật giật, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
- Là ai thế? Tội phạm Nam Giang ta đây còn không đè được người này à?
- Ấy… Thật đúng là không trấn áp được!
A Lương đưa máy tính cho Trần Thư, chỉ thấy trên đó xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
- Hiệu trưởng Tần?
Cả nhóm người thoáng chốc kinh ngạc, nhưng sau đó cũng không quá ngoài ý muốn.
Ngay từ ban đầu bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Tần Thiên, hiển nhiên là lão đã đi chi viện ở tiền tuyến rồi.
- Khế Ước Linh của lão Tần không phải đã suy yếu rồi à?
Vẻ mặt Trần Thư có chút giật mình, hắn nói:
- Vậy mà cũng dám ra tiền tuyến hả? Ác ý đưa đầu hay gì?
A Lương mở miệng giải thích:
- Còn có tổng đốc trấn thủ Nam Thương nữa, nếu hai người họ cùng nhau hợp lực thì hẳn sẽ không xảy chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
- Hay là bọn mình bỏ đi…
Từ Tinh Tinh mở miệng nói:
- Chắc chắn là hiệu trưởng sẽ muốn tống chúng ta ra ngoài.
Hắn không có can đảm như Trần Thư, không dám khiêu khích uy nghiêm của hiệu trưởng.
- Việc này…
Trần Thư sờ sờ cằm của mình, nhưng trong khoảng thời gian hắn vẫn đang suy tư, trên trời bỗng dưng đổ xuống trận tuyết lông ngỗng.
- Hả? Tuyết rơi rồi?
Vẻ mặt Trần Thư thoáng kinh ngạc, nhìn lên bầu trời quang đãng, chỉ thấy mặt trời thiêu đốt vẫn đang treo trên cao.
Bây giờ chỉ mới tháng mười một, thêm cả nơi này là ở giữa tỉnh Long Giang, theo lý mà nói thì sẽ không xuất hiện trận tuyết như vậy được.
- Là kỹ năng của Khế Ước Linh nhỉ?
Vương Tuyệt không xác định lắm mà nói, đồng thời nhìn về phía A Lương.
Chỉ thấy vẻ mặt của A Lương rất kỳ quái, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại không nói lời nào.
- Kỹ năng của ai mà có thể bao phủ cả một thành phố luôn vậy?
Tạ Tố Nam lắc đầu, mở miệng nói:
- Hơn nữa có vẻ như không chỉ có mỗi thành phố Long Tinh thôi đâu…
- Sẽ không phải là có một con hung thú lớn xuất hiện đấy chứ?
Vương Tuyệt lo lắng nói:
- Nhưng hình như cũng không có báo động gì hết.
- Vùng nguy hiểm cấp một đã được giải trừ rồi!
Lúc này, Từ Tinh Tinh nhìn vào máy vi tính trong tay A Lương, vô tình nhìn thoáng qua tình hình ở thành Long Tinh.
- Giải trừ rồi?
Trần Thư nhướng mày nói:
- Không phải thật sự là Khế Ước Linh của người nào đó chứ?
- Đi! Xem một chút!
Trần Thư cũng không lo lắng suông nữa. Nếu như đã không có nguy hiểm gì, vậy tất nhiên hắn phải tham gia náo nhiệt một chút rồi.
- Òm ọp!
Vẻ mặt Slime đầy hưng phấn, nó trực tiếp phóng thẳng đến thành phố Long Tinh.
Không bao lâu sau, nhóm người đã đi đến giáp ranh của nội thành.
Chỉ thấy lực lượng phòng ngự của thành phố đã được cởi bỏ, hơn nữa cũng không nhìn thấy một vị Ngự Thú Sư nào.
- Người đâu hết rồi?
Trần Thư hơi giật mình, ánh mắt lộ ra vài tia khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, ở ngay phía đông xuất hiện một trận bão táp băng tuyết vô cùng to lớn, kèm theo những tiếng kêu gào tuyệt vọng của hung thú.
Hiển nhiên là các Ngự Thú Sư đều đã tập trung ở đó!
Cả nhóm quay lập tức thay đổi phương hướng, muốn tìm hiểu xem thế nào.
- A Lương, ngươi bị sao vậy?
Trần Thư liếc nhìn từ dư quang nơi khóe mắt, thấy A Lương có chút sững sờ, lộ ra vẻ mất hồn mất vía.
- Không… không có gì…
A Lương chỉ lắc đầu cười nói:
- Thực ra chúng ta không cần thiết phải đi xem đâu.
- Gì mà không cần thiết chứ?
Trần Thư nghĩa chính nghiêm từ nói:
- Bây giờ đại địch đang ở ngay phía trước, mỗi người trong chúng ta đều phải có trách nhiệm!
- Bởi vì nguy hiểm mà lùi bước? Xin lỗi ta đây không thể làm được!
- ?
Đám người A Lương quay đầu lại, khoanh hai tay trước ngực, yên lặng mà nhìn Trần Thư biểu diễn.
- Ấy… chủ yếu là trợ công mà thôi, nhân tiện cũng kiếm thêm được một chút công lao…
- ...
Cả bốn người đều khẽ lắc đầu, không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Vù vù vù!
Ngay khi mọi người tiến đến gần, gió tuyết phía trước ngày càng trở nên đáng sợ hơn, nhiệt độ của toàn thành phố đã giảm xuống dưới không độ.
May mắn thay Tiểu Hoàng có Băng Ngự, vì vậy nên không bị ảnh hưởng gì cả, bình yên vô sự mà tiến nhanh về phía trước.
- Kỹ năng này có phải quá vô lý rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận