Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1288: Thằng nhãi ranh, thế mà lại hủy mất đạo tâm của ta

- Hiện tại đã biết tổ hợp sức chiến đấu của bọn ta rồi chứ?
- Quả thật là không tệ!
Trần Thư nghiêm túc gật đầu, đồng thời nói:
- Phỏng chừng đánh một trăm tên lão Tạ cũng không có một chút vấn đề gì cả!
- Xéo đi!
Tạ Tố Nam giơ một cái thủ thế quốc tế ra.
Ngươi cứ luôn đi so đo sức chiến đấu của người trong bộ điều tra bọn ta làm gì chứ hả?
Trần Thư không tiếp tục ngược lão Tạ nữa, ngược lại nói:
- Các ngươi đều nói kỹ năng cụ thể nghe thử một chút xem, thương nghị một chút, miễn đến lúc chiến đấu lại xảy ra vấn đề gì đó nữa.
- Để ta nói trước nhé!
Hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói:
- Golden Slime của ta có mười sáu cái thiên phú cùng kỹ năng, theo thứ tự là Trùng Phong cấp 23…
- Dừng một chút! Dừng một chút đã!
- Nhãi ranh, thế mà lại dám đi đạo tâm của ta!
Thân thể của bốn người chấn động, cùng nhau làm ra thủ thế tạm dừng. Ngay câu nói đầu tiên đã khiến cho bọn hắn có chút sụp đổ rồi.
Mẹ nó chứ, kỹ năng của ngươi đây mà là thêm một chút thôi đấy à?
A Lương mở miệng nói:
- Ngươi chủ yếu là chỉ huy, bọn ta không muốn biết tình hình kỹ năng của ngươi!
Ba người khác đều gật gật đầu, không có một chút mong muốn muốn nghe tiếp nữa rồi.
Bọn hắn lo rằng mình mà còn nghe tiếp nữa, sợ rằng sẽ hoài nghi nhân sinh luôn mất…
Với cái năng lực chiến đấu biến thái của Trần Thư, vấn đề đẳng cấp kỹ năng của hắn tương đối lớn…
- Để ta nói của ta trước đi!
A Lương trực tiếp mở miệng nói:
- Tuyết Đoàn của ta có…
Năm người nhộn nhịp trao đổi, ngược lại cũng không che giấu chút nào. Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa bọn họ đã có lòng tín nhiệm tuyệt đối rồi.
Bọn hắn không đơn thuần là đang nghị luận kỹ năng, mà còn đang biểu diễn một màn, để còn có thể hiểu được tình hình thực tế của kỹ năng.
Mãi cho đến lúc đêm khuya, năm người mới kết thúc bàn bạc.
- Được rồi, ngày mai là đã có thể chính thức xuất phát rồi!
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, mở miệng nói:
- Đúng rồi, lão Vương, đóng gói một chút thức ăn ngoài để chim của ngươi mang theo đi.
Năm người vừa mới bàn bạc không lâu là đã cảm thấy đói bụng, Trần Thư chỉ có thể gọi một đống lớn thức ăn ngoài, mượn cái này để an ủi tâm hồn bị tổn thương của bốn người một chút.
- Tiểu Trần, con thỏ mập của ngươi đâu? Thế mà lại để đại gia mang theo rác rưởi sao?
Đôi cánh của Không Gian Điểu rung động, trong mắt đã có một tin khó chịu hiện lên.
Trần Thư trừng Không Gian Điểu một chút, sau đó nói:
- Nếu như ngươi không mang theo, ta sẽ dùng túi phân để đựng!
- Vậy thì tốt quá rồi, ngươi đựng đi!
Không Gian Điểu gật gật đầu, ưu nhã mà chỉnh lý lại bộ lông của mình.
Trần Thư mỉm cười, vô cùng ôn hòa mà nói:
- Ta là nói dùng túi phân để đựng ngươi ấy!
- ...
Một giây sau, tất cả sóo thức ăn ngoài trên mặt đất đã được đóng gói đều biến mất không thấy gì nữa, năng suất nhanh chóng đến mức làm cho người khác phải trố mắt ngoác mồm.
- Không tệ, cũng còn có chút giác ngộ đấy!
Trần Thư gật gật đầu, ngược lại nói:
- Khế Ước Linh của ta xảy ra chút vấn đề, cần phải đi đến trường học nghiên cứu Khoa Dược (*) một chuyến, đi cùng không?
Tòa nhà Nghiên Cứu Khoa Học luôn luôn có người phòng thủ suốt hai mươi tư giờ, cũng không lo lắng sẽ phải uổng công đi một chuyến.
- Xảy ra vấn đề thì đi Ngự Thú Bệnh Viện chứ đến tòa nhà Nghiên Cứu Khoa Học làm cái gì?
Tạ Tố Nam nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Khế Ước Linh của ngươi là tội phạm nghiện cướp bóc hả?
- ?
Trần Thư giật giật khóe miệng. Ngươi mới là tên nghiện cướp bóc đấy!
- Chút vấn đề nho nhỏ thôi, cần chút dược tề để bổ sung năng lượng cho mạnh mẽ lên đấy!
Nửa giờ sau.
Năm người đi tới toàn nhà Nghiên Cứu Khoa Học.
- Trần Thư đồng học? Đã lâu không gặp!
Nhân viên ở đại sảnh lầu một chỉ liếc mắt là đã nhận ra Trần Thư, hắn ta nói:
- Ngươi muốn trao đổi chút đồ gì hả?
Trần Thư gật gật đầu, mở miệng hỏi:
- Có những dược tề gì để bổ sung năng lượng thế?
- Năng lượng?
Nhân viên sửng sốt, nói:
- Có chứ, trong số dược tề cấp hai có một đống năng lượng đặc chế! Tám mươi tín chỉ, không cần tư cách tráo đổi dược tề đổi.
- Tám mươi tín chỉ à…
Trần Thư sờ lên cằm. Hiện tại hắn chẳng có một phân tiền nào cả, mà phần thưởng trong trận thi đấu thế giới cũng không thể bán được.
Hắn lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía bốn người A Lương, hai mắt lóe lên lên một tia quang mang đặc trưng của tội phạm.
Tuy rằng hắn cũng không có nói gì, thế nhưng đám người A Lương đã hiểu rõ được ngay lập tức.
- Đại ca, bọn ta cũng không có!
Khóe miệng A Lương hơi co rút, hắn vội vàng nói:
- Để chuẩn bị cho trận thi đấu thế giới, ta đã dùng hết số tín chỉ vốn có rồi.
- …
Trần Thư đảo con ngươi một vòng, lại gọi cho Liễu Phong một cú điện thoại.
Điều làm người ta kinh ngạc chính là giờ này rõ ràng Liễu Phong còn chưa có ngủ, xem ra hiện tại cường giả mới là người bận bịu đến bù đầu bù cổ.
- Trần Bì, hơn nửa đêm rồi còn làm cái gì thế hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận