Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7316: Đại triển thần uy (1)

“Vương đạo hữu, mời mau mau ra tay giúp đỡ.”

Một vị Đạo Tôn mở miệng nói.

Đạo Tôn của Thú Nhân tộc cùng Tinh Hỏa tộc cũng chú ý tới đám người Vương Trường Sinh, ánh mắt bọn họ đặt ở trên thuyền rồng màu xanh.

“Thiên đạo thần khí loại phi hành, trình độ luyện khí không thấp nha!”

Ông lão áo bào vàng kinh ngạc nói, vẻ mặt đầy nét tham lam.

Có một món thiên đạo thần khí loại phi hành, vô luận là truy địch hay chạy trốn, đều rất tiện.

“Diễm đạo hữu, ngươi chuyên tâm đối phó Mộc phu nhân, ta đến đối phó bọn họ.”

Một tên Thú Nhân tộc đầu vượn thân người mở miệng nói, mặt đầy sát khí.

Viên Ngọc, Đạo Tôn trung kỳ, đại trưởng lão Thú Nhân tộc.

“Chỉ bằng ngươi? Không biết sống chết.”

Vương Trường Sinh cười lạnh nói, tung một cú đấm, hư không tan vỡ, trải rộng vết rách, một nắm đấm khổng lồ màu lam lóe lên, lao thẳng về phía Viên Ngọc.

Đám người Uông Như Yên ùn ùn ra tay, công kích Đạo Tôn của Tinh Hỏa tộc cùng Thú Nhân tộc.

Viên Ngọc không hề sợ hãi, nắm tay phải nở rộ hào quang vàng óng, tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu vàng bắn ra, nghênh đón.

Nắm đấm khổng lồ màu lam và nắm đấm khổng lồ màu vàng va chạm, thứ sau giống như đậu phụ, tan vỡ trong nháy mắt.

Viên Ngọc biến sắc, vội vàng vung trường côn màu vàng trong tay, đánh nắm đấm khổng lồ màu lam vỡ nát.

Một vòi rồng sóng nước thật lớn phóng lên trời, Viên Ngọc tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu vàng đón đỡ vòi rồng sóng nước.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng và vòi rồng sóng nước va chạm, thứ trước tan vỡ trong nháy mắt, một hạt châu khổng lồ màu lam từ trong đó bay ra, đập về phía Viên Ngọc.

Viên Ngọc vung trường côn màu vàng đón đỡ, va chạm với hạt châu khổng lồ màu lam, truyền ra một tiếng nổ lớn, thân thể hắn bay ngược đi, phun ra một ngụm tinh huyết lớn.

Cùng là thiên đạo thần khí, Định Hải Châu chính là bộ thiên đạo thần khí, còn luyện vào Thái Sơ Đạo Thạch.

Viên Ngọc còn chưa đứng vững, một đợt tiếng biển gầm chói tai vang lên ở bên tai hắn, hắn hoảng sợ phát hiện, mình xuất hiện ở trên không một mảng hải vực rộng lớn vô cùng, không nhìn thấy bóng dáng tộc nhân khác.

“Đạo giới!”

Sắc mặt Viên Ngọc trở nên rất khó coi.

Một cơn sóng lớn phóng lên trời, Vương Trường Sinh đứng ở trên sóng lớn, vẻ mặt lạnh như băng.

Hắn bấm pháp quyết, mười tám con rồng nước màu lam hình thể thật lớn từ đáy biển bay ra, lao về phía Viên Ngọc.

Viên Ngọc vội vàng vung trường côn màu vàng đón đỡ, sau khi một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, thân thể mười tám con rồng nước màu lam nổ tung, hóa thành mười tám viên Định Hải Châu, Viên Ngọc phun ra một ngụm tinh huyết lớn, bay ngược ra ngoài.

“Bộ thiên đạo thần khí mười tám món!”

Thanh âm Viên Ngọc mang theo sự sợ hãi, Đạo Tôn bốn đại tộc mới có thể xa hoa như vậy nhỉ!

Vương Trường Sinh sẽ không giải thích, thúc giục Định Hải Châu cùng đại đạo chi lực công kích Viên Ngọc.

Một bên khác, đám người Uông Như Yên đều chọn lựa một vị Đạo Tôn làm đối thủ, giảm bớt rất nhiều áp lực của Nhân tộc Đạo Tôn.

Một tiếng nữ tử kêu thảm thiết thê lương vang lên, phụ nhân váy xanh bay ngược ra ngoài, hộc máu không ngừng, ngoài thân bị một ngọn lửa màu đỏ bao phủ, đây là đại đạo chi hỏa, ẩn chứa Vận Mệnh đại đạo, uy lực không tầm thường.

Không qua bao lâu, phụ nhân váy xanh hóa thành tro bụi, thân tử đạo tiêu.

Diễm Minh lộ ra vẻ mặt vui mừng, quay đầu nhìn về phía Vương Trường Sinh, sắc mặt trầm xuống.

Vương Trường Sinh đã giết Viên Ngọc, từ khi hắn ra tay, đến hắn tiêu diệt Viên Ngọc không đến mười nhịp thở, tốc độ nhanh vượt qua Diễm Minh tưởng tượng.

Vương Trường Sinh đứng ở trên một cơn sóng lớn ngập trời, mười tám viên Định Hải Châu vòng quanh Vương Trường Sinh bay lượn không ngừng.

“Thái Hạo Đạo Tôn, bộ thiên đạo thần khí mười tám món, khó trách dám xen vào. Thiên Khôi tộc quan hệ rất tốt với Tinh Hỏa tộc chúng ta, Vương đạo hữu nếu biết điều, vẫn nên rút lui từ đây. Lão phu có thể cam đoan, sẽ không tìm Vương gia các ngươi gây phiền toái.”

Diễm Minh hứa hẹn, ánh mắt lộ ra vài phần kiêng kị.

Hắn có bộ thiên đạo thần khí năm món, đã là cao thủ số một số hai của Thiên Nguyệt tiên vực, Vương Trường Sinh thế mà có bộ thiên đạo thần khí mười tám món, cũng chỉ Đạo Tôn tinh anh của bốn đại tộc có thể so sánh.

“Vương đạo hữu, đừng nghe hắn, Tinh Hỏa tộc không từ bỏ ý định diệt Nhân tộc chúng ta, ngươi nếu giết hắn, Hứa gia chúng ta bằng lòng theo Vương gia các ngươi làm chủ, sai đâu đánh đó.”

Một ông lão áo bào lam cao cao gầy gầy mở miệng nói.

Hứa Bất Lệnh, Đạo Tôn trung kỳ, chưa nắm giữ chí tôn đại đạo, lão tổ Hứa gia.

Hứa Bất Lệnh đã sớm biết sự tồn tại của Vương gia cùng Thanh Liên tiên lữ, chỉ là hắn không ngờ, Thái Hạo Đạo Tôn thế mà có bộ thiên đạo thần khí mười tám món, cho dù là phóng mắt tiên vực lớn, bộ thiên đạo thần khí mười tám món cũng không gặp nhiều.

“Diễm Minh giết Mộc sư tỷ, Vương đạo hữu nếu có thể tiêu diệt Diễm Minh, Hạo Nguyệt tiên cung chúng ta cũng bằng lòng theo Vương gia làm chủ, sai đâu đánh đó.”

Một phụ nhân váy lam dáng người đầy đặn phụ họa nói.

Đỗ Yến, Đạo Tôn trung kỳ, phó cung chủ Hạo Nguyệt tiên cung.

Bọn họ cái gọi là theo Vương gia làm chủ, sai đâu đánh đó là lời thật lòng, cũng có tâm tư nho nhỏ của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận