Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3377: Bốn trăm năm

Bọn họ gia nhập Thiên Ma cung, một lần này phụng mệnh truy bắt phản đồ.

Bằng vào trình độ bày trận cao siêu, Diệp Hải Đường ở Thiên Ma cung có chút danh tiếng. Phương Mộc kém hơn không ít, trận pháp sư bậc năm quý giá hơn nhiều so với tu sĩ Hóa Thần.

Cửu U Mãng hóa thành một đạo hắc quang, bay vào vòng tay ma sủng trên tay Diệp Hải Đường biến mất.

Diệp Hải Đường thu hồi trận bàn cờ trận, cùng Phương Mộc rời khỏi nơi đây, chạy về phục mệnh.

Xuân đi thu đến, bốn trăm năm thời gian, rất nhanh đã trôi qua.

Góc đông bắc Thanh Liên đảo, một đám mây sét thật lớn lơ lửng ở bầu trời, chớp lóe sấm rền, cẩn thận quan sát, mây sét mơ hồ chia làm năm đám, chính là ngũ cửu lôi kiếp, hiển nhiên có tộc nhân đang trùng kích Hóa Thần kỳ.

Phòng nghị sự, Vương Thanh Thành ngồi ở trên chủ tọa, trên mặt tràn đầy ý cười, hơn năm mươi vị tộc lão chia ra ngồi hai bên, trên mặt bọn họ cũng đầy ý cười.

“Gia chủ, toàn tộc chúng ta hiện nay có ba mươi mốt vị Hóa Thần, hai vị Luyện Hư, hơn bảy trăm vị tu sĩ Nguyên Anh, toàn tộc hơn bốn vạn năm ngàn tu tiên giả, khống chế hai ngàn ba trăm bốn mươi lăm hòn đảo, tu sĩ Hóa Thần chúng ta có thể điều khiển có mười vị.”

Vương gia mấy năm nay luôn khai phá đảo hoang, thế lực không ngừng mở rộng, nhưng người sáng mắt có thể nhìn ra được, xu thế phát triển của Vương gia chậm đi, đây là điều tất nhiên.

Sau khi trải qua một đoạn thời kì phát triển tốc độ cao, Vương gia bây giờ tốc độ phát triển trở nên bình thản, cũng may vẫn đang bảo trì vững vàng tăng trưởng.

Con rối thú là nguồn thu nhập lớn nhất của Vương gia, một trận chiến thú triều cỡ lớn, con rối thú của Vương gia khai hỏa danh tiếng, rất được tu tiên giả hoan nghênh.

Khôi lỗi sư của Vương gia không ngừng tăng lên, càng ngày càng nhiều tộc nhân lựa chọn làm một khôi lỗi sư, chuyên môn chỉ con rối thú, đổi lấy thiện công.

Vương Thanh Thành gật gật đầu, phân phó: “Tiếp tục cố gắng, đều đi xuống làm việc đi! Tu vi là căn bản, các ngươi cũng không nên lơi lỏng tu luyện.”

“Vâng, gia chủ.”

Đám đông tộc lão lục tục rời khỏi.

Một cầu vồng màu xanh bay vào, chính là Vương Thanh Sơn.

Hắn ra ngoài du lịch hơn bốn trăm năm, mang tài liệu luyện chế kiếm phôi thu thập đầy đủ hết, tính trùng kích Luyện Hư kỳ, cần luyện chế ra kiếm phôi mới được.

“Thất ca, ngươi cuối cùng đã trở lại, sao ra ngoài du lịch lâu như vậy?”

Vương Thanh Thành nhìn thấy Vương Thanh Sơn, tò mò hỏi.

“Huyền Linh đại lục không nhỏ, dùng nhiều thời gian một chút. Đúng rồi, cửu thúc xuất quan chưa?”

Vương Thanh Sơn hỏi tình huống của Vương Trường Sinh.

“Sau khi ngươi rời khỏi không bao lâu, Anh Kiệt đã trở lại, cha thi triển phân hồn hạ giới, sau khi trở về liền bế quan tu luyện.”

Vương Thanh Thành nói theo sự thật.

“Cái gì? Anh Kiệt phi thăng Huyền Dương giới rồi?”

Vương Thanh Sơn có chút kinh ngạc.

“Không sai, hắn vẫn luôn bế quan, còn chưa xuất quan, nhắm chừng sắp rồi!”

Vương Thanh Thành nói ra chỗ ở của Vương Anh Kiệt.

“Đúng rồi, đây là một tờ Huyền Linh Cấm Thư ta ngẫu nhiên đạt được, cửu thúc hẳn là dùng được.”

Vương Thanh Sơn lấy ra Huyền Linh Cấm Thư, giao cho Vương Thanh Thành.

Huyền Linh Cấm Thư không phải đại sát khí, chỉ là một loại vật phẩm ước thúc tu sĩ cấp cao, Vương Thanh Sơn tạm thời không dùng tới, Vương Trường Sinh hẳn là dùng được.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mỗi lần luyện chế ra đại sát khí hoặc bí phù, đều sẽ cho Vương Thanh Sơn một món, Vương Thanh Sơn tự nhiên sẽ không keo kiệt đối với Vương Trường Sinh.

“Huyền Linh Cấm Thư?”

Trong mắt Vương Thanh Thành lóe lên sự ngạc nhiên, lộ vẻ mặt vui mừng.

“Đúng rồi, cửu thúc nếu là xuất quan, ngươi lập tức cho ta biết, ta tính trùng kích Luyện Hư kỳ, cần thúc ấy hỗ trợ luyện chế một kiếm phôi, giao cho người khác, ta không quá yên tâm.”

Vương Thanh Sơn dặn dò.

Vương Thanh Thành đáp ứng, thu hồi Huyền Linh Cấm Thư.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thanh Sơn cáo từ rời khỏi.

Hắn tới bên ngoài một thung lũng thật lớn ba mặt có núi bao quanh, ngoài thung lũng dựng một tấm bia đá màu xanh cao hơn mười trượng, bên trên khắc ba chữ to “Ngũ Linh cốc”, đây là chỗ ở của Vương Anh Kiệt.

Trong thung lũng bị sương mù dày đặc màu trắng che phủ, không thấy rõ tình hình bên trong.

Vương Thanh Sơn lấy ra một lá bùa truyền âm, thấp giọng nói vài câu, ném vào trong thung lũng.

Hắn đứng ở ngoài thung lũng chờ đợi, thời gian trôi qua từng chút một, trong thung lũng không có bất cứ phản ứng nào.

Một giọng nam tử sang sảng chợt vang lên: “Thất ca, ngươi cũng đến tìm Anh Kiệt sao?”

Vương Thanh Sơn xoay người nhìn, Vương Thanh Phong từ trên trời giáng xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Vương Thanh Sơn gật đầu nói: “Như thế nào? Ngươi cũng đến tìm hắn?”

“Nghe nói lại có một vị tộc nhân từ hạ giới phi thăng, ta muốn tới làm quen một phen. Ta đến rất nhiều lần, đều chưa đợi được hắn, nhắm chừng hắn đang bế quan tu luyện đi! Đã sớm nghe Mạnh Bân nói hắn là một vị khổ tu chi sĩ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Vương Thanh Phong vẻ mặt đầy kính nể. Hắn tu luyện xem như chăm chỉ, nhưng cũng chưa bế quan hơn bốn trăm năm, phần nghị lực này, Vương Thanh Phong tự nhận không bằng.

Vương Mạnh Bân đều đã xuất quan, Vương Anh Kiệt còn đang bế quan tu luyện.

Đúng lúc này, sương mù màu trắng trong thung lũng kịch liệt quay cuồng, một giọng nam tử sang sảng từ trong thung lũng truyền ra: “Các ngươi là đang nói ta sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận