Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1795: Cửa ải tâm ma (2)

Vương Thanh Sơn phất tay áo bào, một mảng lớn kiếm khí màu xanh bay ra, bao phủ thân thể Tiêu Dao Kiếm Tôn.

Trước mắt hắn nhoáng lên, chợt đứng ở bên trong một mảng tường đổ ngói vỡ, lượng lớn tộc nhân ngã trong vũng máu, tiếng hô giết vang trời.

Tiếng khóc của người già với trẻ con không dứt bên tai, ánh lửa ngập trời.

“Yên tâm đi! Thúc công, tộc thúc, ta từng thề, tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự xảy ra lần nữa.”

Vương Thanh Sơn trầm giọng nói, ánh mắt ngưng trọng.

Đột nhiên, tộc nhân đã chết chợt sống lại, bọn họ cả người máu tươi đầm đìa, tử trạng khủng bố.

Bọn họ đều ôm hai chân Vương Thanh Sơn, khóc nói: “Ngươi không có, ngươi nói báo thù cho chúng ta, mấy năm nay ngươi chạy đi đâu, ở nơi nào tiêu dao khoái hoạt! Ngươi còn nhớ mối thù máu của gia tộc sao? Ngươi cũng Kết Anh rồi, còn chưa báo thù cho chúng ta.”

Vương Thanh Chí từ một tòa phủ đệ sụp xuống hơn phân nửa vọt ra, hắn người đầy vết thương, da tróc thịt bong, nhìn qua bị thương nghiêm trọng.

“Thất ca, mấy năm nay ngươi đi đâu? Ta thê thảm lắm! Ngươi sao chỉ biết nghĩ cho mình, không để ý tới huyết hải thâm cừu của gia tộc.”

“Không sai, hắn chính là chỉ lo bản thân hưởng thụ, chưa từng nghĩ tới báo thù cho chúng ta.”

“Ngươi quá ích kỷ rồi, đạo tâm của ngươi là thủ hộ gia tộc? Trò cười, ta thấy ngươi chính là vì lợi riêng, ngươi căn bản không phải vì thủ hộ gia tộc, mà là vì đạt được lực lượng mạnh mẽ mà thôi.”

Tộc nhân nhao nhao chỉ trích Vương Thanh Sơn, bọn họ nói có lý lẽ có chứng cứ.

Vương Thanh Sơn sắc mặt bình tĩnh, giống như không nghe thấy.

“Được rồi, ta là người thế nào, bản thân ta rõ. Kẻ địch làm quá sạch sẽ, Thái Nhất tiên môn cũng không tra được manh mối, ta không thể nào điều tra được, cũng không phải không báo thù cho các ngươi.”

“Hừ, ngươi luôn miệng nói báo thù cho chúng ta, ta thấy ngươi căn bản chưa từng nghĩ báo thù cho chúng ta, không phải chúng ta, ngươi sao có thể có hôm nay.”

“Không sai, không có gia tộc, ngươi sẽ có hôm nay sao? Không có cha ta luyện chế phi kiếm cho ngươi, ngươi lấy đâu ra nhiều phi kiếm tốt như vậy sử dụng, cha ta cũng chưa luyện chế pháp bảo cho tỷ tỷ ta, luyện chế cho ngươi vài bộ phi kiếm, ngươi là báo đáp như vậy sao? Ngươi tên vô ơn này.”

Sắc mặt Vương Thanh Sơn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn khẽ thở dài một hơi, nghiêm mặt nói: “Vương Thanh Sơn ta nói là làm, kẻ giết tộc nhân ta, trả lại gấp trăm lần, tuyệt đối không phải nói láo. Ta rõ bản thân ta là loại người nào, không cần các ngươi đến dạy ta làm việc.”

Đạo tâm của hắn cực kỳ kiên định, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị tâm ma mê hoặc.

Hắn búng ngón tay, một mảng lớn kiếm khí màu xanh bay ra, xuyên thủng thân thể đám người Vương Thanh Chí, bọn họ hóa thành nhiều điểm linh quang biến mất.

Hoàn cảnh chung quanh mơ hồ, Vương Thanh Sơn chợt xuất hiện ở trong một thung lũng chim hót hoa thơm, hai bên thung lũng trồng lượng lớn kỳ hoa dị thảo, trong không khí tràn ngập một mùi thơm lạ lùng nồng đậm.

Một làn gió thơm thổi qua, Liễu Mị Nhi chợt xuất hiện ở trước mặt Vương Thanh Sơn.

Trên đầu Liễu Mị Nhi đội một cái nón hoa, mặc váy hoa sen màu xanh, cho người ta một loại cảm giác tiểu muội nhà bên.

“Thanh Sơn ca ca, ngươi cuối cùng đã tới, ta chờ ngươi đã lâu, chúng ta mau vào đi!”

Liễu Mị Nhi kéo Vương Thanh Sơn đi vào trong thung lũng, Vương Thanh Sơn cũng không kháng cự, theo Liễu Mị Nhi đi vào.

...

Hải vực San Hô, một con Sư Bằng Thú hình thể thật lớn nhanh chóng lướt qua bầu trời, đám người Vương Trường Sinh đứng ở trên lưng Sư Bằng Thú.

Mộ Dung Bác nhìn hải vực màu lam rộng lớn bát ngát phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ mặt tò mò.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên mặt ngoài thần sắc như thường, trong lòng nóng như lửa đốt.

Bọn họ dẫn theo Mộ Dung Bác chạy đi, quả thật rút ngắn một ít thời gian, nhưng quan hệ của bọn họ và Mộ Dung Bác còn chưa nói tới thân mật, không thể nói rõ với đối phương.

Bọn họ cũng không biết gia tộc như thế nào, nhưng mấy ngày nay, mí mắt Uông Như Yên cứ giật giật mãi, luôn cảm giác có chuyện gì không tốt xảy ra.

Có người tu tiên cá biệt biết thuật bói toán, người tu tiên khác có đôi khi sẽ có một chút linh triệu trong lòng, thật ra cũng linh nghiệm.

Uông Như Yên cũng không dám xác định gia tộc đã xảy ra chuyện, Hoàng Long đảo cũng chưa có gì khác thường, Uông Như Yên tình nguyện mình là đa tâm, cũng muốn nhanh một chút chạy về Thanh Liên đảo.

“Mộ Dung đạo hữu, hải vực San Hô chỉ là vùng bên rìa tu tiên giới Nam Hải, nếu bàn về phong cảnh, phong cảnh hải vực Ngũ Long tốt hơn.”

Vương Trường Sinh giọng điệu thân thiện.

“Đúng vậy! Hải vực Ngũ Long buôn bán phồn hoa, không kém gì phường thị Kinh Đô, Mộ Dung đạo hữu đến hải vực Ngũ Long, ngươi sẽ rõ.”

Uông Như Yên gật đầu phụ họa.

Vương Thanh Linh cười, bổ sung nói: “Mộ Dung tiền bối, gia tộc chúng ta cũng có vườn linh thú của mình, nhưng kém xa so với Mộ Dung gia các ngươi, đến lúc đó, mong Mộ Dung tiền bối vui lòng chỉ giáo.”

Mộ Dung Bác cười nhạt, nói có thâm ý: “Vương đạo hữu, các ngươi là muốn vội vã chạy về hải vực Ngũ Long phải không? Nếu đúng, các ngươi nói rõ, không cần quanh co lòng vòng, về phần lý do, lão phu sẽ không hỏi đến, tốc độ của Sư Bằng Thú còn có thể nhanh hơn nữa.”

“Chúng ta quả thật có một chút việc quan trọng chạy về Thanh Liên đảo, phiền Mộ Dung đạo hữu đẩy nhanh tốc độ.”

Vương Trường Sinh khách khí nói, giọng điệu thành khẩn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận