Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6482: Dương Phù Dung (1)

Vương Tinh Hải cùng tu sĩ Kim Tiên khác đấu pháp luận bàn, thúc giục Tinh Thần pháp tắc đối địch, tin tức đã sớm truyền ra, cái này không tính là cơ mật gì trọng đại.

Hắn ở Thanh Liên phong, là tộc nhân Vương gia trọng điểm bồi dưỡng, cũng là Kim Tiên Vương gia Lam Phúc Không trọng điểm thổi phồng.

“Lam đạo hữu quá khen rồi, ta chỉ là Kim Tiên sơ kỳ, nào có dễ đuổi kịp lão tổ tông như vậy.”

Vương Tinh Hải khiêm tốn nói, lộ vẻ mặt khát khao.

“Không dễ dàng không đại biểu không được, ta nhìn người rất chuẩn, ngươi khẳng định có thể tiến cấp Thái Ất Kim Tiên.”

Lam Phúc Không thổi phồng nói, vẻ mặt đầy đắc ý, giống như người có thể tiến cấp Thái Ất Kim Tiên là hắn.

Vương Tinh Hải lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu bạc, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng của Vương Trường Sinh vang lên: “Tinh Hải, ngươi ở nơi nào?”

“Lão tổ tông! Cháu cùng đám người Vân Long lão tổ thưởng thức trà luận đạo!”

Vương Tinh Hải nói tình hình thực tế.

“Không có chuyện gì quan trọng, lập tức về Thanh Liên phong, có việc tìm ngươi.”

Vương Trường Sinh nói.

“Vâng, cháu lập tức đi.”

Vương Tinh Hải đáp ứng, thu hồi pháp bàn màu bạc.

Trên mặt đám người Vương Vân Long tràn đầy hâm mộ, sau khi Vương Trường Sinh tiến cấp Thái Ất Kim Tiên, bọn họ rất khó gặp Vương Trường Sinh một lần, cũng chỉ Vương Tinh Hải có phúc này, có thể thường xuyên nhìn thấy Vương Trường Sinh.

“Ta nói cái gì chứ! Vương đạo hữu rất được Vương tiền bối coi trọng, khẳng định có thể tiến cấp Thái Ất Kim Tiên.”

Vẻ mặt Lam Phúc Không đầy sự nịnh nọt.

“Mượn lời tốt lành của Lam đạo hữu.”

Vương Tinh Hải cười tự tin, hắn hướng về đám người Vương Vân Long ôm quyền, khách khí nói: “Vân Long lão tổ, Âm Âm lão tổ, cháu đi qua trước, để sau này lại tụ tập.”

Đám người Vương Vân Long tự nhiên sẽ không ngăn trở, đứng dậy tiễn.



Thanh Liên phong, một tòa tiểu viện yên tĩnh.

Vương Trường Sinh cùng một thiếu phụ váy trắng dáng người yểu điệu ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, đang nói cái gì, một thiếu nữ váy đỏ ngũ quan như tranh vẽ đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

Thiếu nữ váy đỏ da thịt trắng như tuyết, mặc váy mềm màu đỏ, đầu để búi tóc Phi Tiên, xem khí tức của nàng, là một tu sĩ Kim Tiên.

“Nghe đại danh Dương phu nhân đã lâu, ta vốn nên tự mình tới cửa bái phỏng, đáng tiếc việc vặt quấn thân.”

Vương Trường Sinh khách sáo nói.

Thiếu phụ váy trắng tên Dương Phù Dung, là lão tổ tông của Ngọc Kiếm đảo Dương gia, có tu vi Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ.

“Vương đạo hữu khách khí rồi, ta đến nơi này của ngươi cũng tương tự. Muốn nói đại danh, thiếp thân so ra không bằng Vương đạo hữu, bây giờ trong khu trực thuộc Côn Luân tiên thành, ai chưa từng nghe nói Thái Hạo Tiên Quân chứ!”

Dương Phù Dung mỉm cười nói.

Dương Phù Dung thành danh nhiều năm, nhưng luận danh tiếng, nàng thật đúng là không bằng Vương Trường Sinh. Thái Ất Kim Tiên nắm giữ chí tôn pháp tắc không nhiều, Thái Ất Kim Tiên thi triển thần thông thân thể có thể tiêu diệt hỗn độn thú tám màu càng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Vương Trường Sinh còn tinh thông thuật luyện khí.

Một lần này Thanh Liên thành tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, thậm chí lấy ra nhiều món thượng phẩm tiên khí bán ra, hấp dẫn không ít Thái Ất Kim Tiên tham gia.

Nam Cung tiên tộc cũng sẽ bán ra thượng phẩm tiên khí, số lượng không nhiều.

“Dương phu nhân quá khen rồi, Vương mỗ còn có rất nhiều nơi cần học tập ngươi.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

“Lão tổ tông, cháu đã trở lại.”

Tiếng của Vương Tinh Hải từ bên ngoài truyền đến.

“Vào đi, Tinh Hải.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Vừa dứt lời, Vương Tinh Hải đi vào.

“Cháu bái kiến lão tổ tông, Dương tiền bối.”

Vương Tinh Hải khom mình hành lễ, vẻ mặt cung kính, hắn từng thấy tranh vẽ Dương Phù Dung, Ám đường thu thập rất nhiều tranh vẽ Thái Ất Kim Tiên, để tộc nhân tra xem.

“Không tồi, quả nhiên là một nhân tài. Sở Sở, vị này chính là Vương tiểu hữu, ngươi không phải đã sớm muốn kết giao Vương tiểu hữu sao?”

Dương Phù Dung mở miệng nói.

“Tiểu muội Dương Sở Sở, ra mắt Vương đạo hữu.”

Thiếu nữ váy đỏ nhún người thi lễ, khách khí nói.

“Tinh Hải, Dương tiểu hữu lần đầu tiên đến Thanh Liên thành, ngươi dẫn nàng ấy đi dạo một chút.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Dương Phù Dung chỉ tên nói họ muốn gặp Vương Tinh Hải, Vương Trường Sinh cũng hiểu ý tứ Dương Phù Dung, việc này cần xem Vương Tinh Hải, Vương Trường Sinh không tính miễn cưỡng hắn.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Tinh Hải đáp ứng, dẫn theo Dương Sở Sở rời đi.

“Vương tiểu hữu rất không tệ, rất xứng với Sở Sở.”

Dương Phù Dung nói.

“Tiểu bối có suy nghĩ của tiểu bối, chúng ta người làm trưởng bối không cần thiết nhúng tay.”

Vương Trường Sinh mỉm cười nói.

“Nói cũng phải. Đúng rồi, Vương đạo hữu, sao không thấy Vương phu nhân.”

Dương Phù Dung kéo đề tài ra.

“Đồ tôn của Côn Luân Đạo Tổ tới đây, phu nhân ta đi qua chiêu đãi rồi.”

Vương Trường Sinh giải thích.

“Là Quế Hoa tiên tử phải không?”

Dương Phù Dung tò mò hỏi.

Quế Hoa tiên tử là tiên phù sư bậc ba, tinh thông thuật phù triện, danh tiếng lan xa.

Vương Trường Sinh gật gật đầu: “Đúng vậy!”

“Ngay cả Lưu tiên tử cũng tới Thanh Liên thành, mặt mũi các ngươi không nhỏ nha!”

Vẻ mặt Dương Phù Dung tràn đầy hâm mộ.

Dương gia tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, cũng có thể hấp dẫn một ít Thái Ất Kim Tiên tham gia, chẳng qua không thể hấp dẫn đồ tôn của Côn Luân Đạo Tổ tham gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận