Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3163: Lục cửu lôi kiếp (2)

Vòng lôi kiếp thứ nhất, phá đi một bộ trận pháp bậc năm, báo hỏng một món hạ phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự, đây còn là vòng lôi kiếp thứ nhất, năm lượt lôi kiếp phía sau uy lực lớn hơn nữa.

Lúc trước trùng kích Hóa Thần kỳ, Vương Trường Sinh bằng vào bảo vật rất nhẹ nhàng đỡ lượt lôi kiếp thứ nhất.

Vương Trường Sinh cuối cùng đã hiểu, vì sao Luyện Hư khó như vậy, đối với tán tu hoặc tu sĩ gia tài không giàu có mà nói, có thể trùng kích Luyện Hư kỳ đã rất không dễ dàng, nào có nhiều độ kiếp bảo vật lắm, từ một điểm này cũng có thể thấy nhìn ra, uy lực của đại thiên kiếp càng lớn hơn nữa.

Cũng may hắn từ Huyền Linh động thiên đạt được nhiều món thông thiên linh bảo, Uông Như Yên cũng giao Lưỡng Nghi Tán cho Vương Trường Sinh.

Đợt lôi kiếp thứ hai bắt đầu, một đạo lực lượng lôi điện so với vừa rồi càng thêm thô to đánh xuống, tấm khiên màu lam tựa như tờ giấy, bị lôi kiếp đánh vỡ nát, hóa thành vô số vụn gỗ nhỏ.

Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra hai viên bảo châu màu xanh nhạt, ném lên trời, đánh vào một đạo pháp quyết, hai viên bảo châu màu xanh nhất thời nở rộ hào quang màu xanh, buông xuống một mảng lớn quầng sáng màu xanh, bao phủ Vương Trường Sinh.

Thông thiên linh bảo loại phòng ngự thành bộ, năng lực phòng ngự cũng không phải là một cộng một, hẳn là có thể đỡ một lượt lôi kiếp này.

Không ra ngoài Vương Trường Sinh dự liệu, hai viên bảo châu màu xanh đỡ lượt lôi kiếp thứ hai, nhưng bề mặt cũng có thêm mấy vết nứt nhỏ.

Lượt lôi kiếp thứ ba, sau khi đỡ ba đạo thiên lôi, hai viên bảo châu màu xanh đều vỡ ra, hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ.

Vẻ mặt Uông Như Yên trở nên khẩn trương, đây vẫn là lượt lôi kiếp thứ ba, phía sau còn có ba lượt lôi kiếp.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên rất khó coi, uy lực lôi kiếp vượt quá hắn tưởng tượng, trên tay hắn còn có không ít bảo vật, nhưng lấy uy lực lôi kiếp, những bảo vật này ngăn không được bao lâu.

Hắn hít sâu một hơi, tay phải nâng lên, một cái ô nhỏ hai màu đen trắng bay ra, xoay vù vù, buông xuống một mảng lớn quầng sáng hai màu đen trắng, bao phủ toàn thân hắn.

Lưỡng Nghi Tán, có thể suy yếu công kích của đạo pháp lôi hệ, hiệu quả ngăn cản lôi kiếp hẳn là càng tốt hơn.

Đạo lực lượng thiên lôi thứ tư hạ xuống, bổ lên Lưỡng Nghi Tán, giống như bùn vào biển lớn.

Năm đạo thiên lôi còn lại cũng không ngoại lệ, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, lượt lôi kiếp thứ tư buông xuống, uy lực so với lượt lôi kiếp thứ ba càng lớn hơn nữa.

Vương Trường Sinh điên cuồng rót pháp lực mênh mông vào Lưỡng Nghi Tán, Lưỡng Nghi Tán nhất thời linh quang nở rộ, từng đạo thiên lôi bổ xuống, linh quang của Lưỡng Nghi Tán ảm đạm xuống.

Lượt lôi kiếp thứ tư kết thúc, Lưỡng Nghi Tán linh quang ảm đạm, mặt ô thủng vài lỗ nhỏ, khung ô xuất hiện vài vết nứt thật nhỏ.

Đổi làm hạ phẩm thông thiên linh bảo khác, đã sớm báo hỏng.

Một tiếng sét vang lên, một tia sét cắt qua bầu trời, xé rách không gian, mang theo khí tức hủy diệt tất cả, bổ lên trên Lưỡng Nghi Tán.

Lưỡng Nghi Tán chợt chia năm xẻ bảy, hoàn toàn báo hỏng.

Vương Trường Sinh sớm có phòng bị, phất tay áo, mười tám viên Định Hải Châu bay ra, đều đánh vào một pháp quyết, mười tám viên Định Hải Châu nhất thời sáng lên hào quang màu lam lóa mắt, chợt toát ra ra vô số nước biển, hóa thành một mảng xanh thẳm biển lớn.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên mặt biển, nước biển kịch liệt quay cuồng, hình thành từng màn nước biển màu lam dày đặc.

Tiếng nổ không ngừng, từng đạo thiên lôi bổ xuống.

Mười tám viên Định Hải Châu phòng ngự kinh người, đỡ được lượt lôi kiếp thứ năm.

Trên bầu trời còn lại một đám lôi vân, trái tim Uông Như Yên treo đến cổ họng.

Trên bầu trời sáng lên một đạo lôi quang màu bạc lấp lánh, một tia chớp màu bạc thô to cắt qua bầu trời, giống như một thanh lôi kiếm màu bạc, chém về phía Vương Trường Sinh.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, năm màn nước màu lam bị lôi kiếm màu bạc chém vỡ, mặt ngoài mười tám viên Định Hải Châu đều có thêm hai vết nứt thật nhỏ.

Vương Trường Sinh vẻ mặt khẩn trương, mắt thấy từng đạo thiên lôi hạ xuống, vết nứt bề mặt Định Hải Châu càng lúc càng nhiều.

Nếu là bản mạng pháp bảo bị hủy, cho dù sẽ không ngã xuống đến Hóa Thần kỳ, hắn cũng sẽ tổn thương nguyên khí to lớn.

Đạo thiên lôi thứ sáu đánh xuống, mười tám màn nước màu lam đều nổ tung, mười tám viên Định Hải Châu bay ngược đi, linh quang ảm đạm, mặt ngoài đều có mười mấy vết nứt nhỏ bé, bị hao tổn nghiêm trọng.

Vương Trường Sinh rất rõ, ba đạo thiên lôi còn lại, phải dựa vào chính hắn.

Cũng không phải hắn không có bảo vật khác, pháp lực của hắn cũng không chống đỡ được bao lâu, đây mới là trọng điểm, sử dụng thông thiên linh bảo ngăn cản lâu như vậy, hắn đã rất không dễ dàng.

Nếu là có đủ nhiều bảo vật thì có thể tiến vào Luyện Hư, Trấn Hải cung đã sớm bồi dưỡng ra một lượng lớn tu sĩ Luyện Hư, bảo vật nhiều nữa, không có pháp lực dư dả chống đỡ, vậy nên như thế nào.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, một đạo lôi mãng màu bạc thô to vô cùng từ trong lôi vân bay ra, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.

Ngoài thân Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, hai cánh tay hành động, đánh về phía lôi mãng màu bạc.

Một tiếng nổ lớn vang lên, lôi mãng màu bạc bị hắn đánh vỡ nát, vô số hồ quang màu bạc ập tới thân thể hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận