Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1972: Chung Thiên Đao (1)

Nam nhân trung niên lắc đầu nói: “Chưa, chúng ta đối với các môn phái cùng thế lực đều hỏi một lần, không phải chỉ tra xét đệ tử Cửu U tông, đây là tình báo chúng ta tra được.”

Hắn lấy ra một ngọc giản màu xanh nhạt, đưa cho Vương Thiên Văn.

“Vậy thì tốt, điều tra đến nơi đây là dừng, ta tự mình tiếp nhận, ngươi về sau không cần hỏi đến.”

Phương Mặc đáp lại rồi rời đi, xoay người rời khỏi.

Thần thức Vương Thiên Văn chìm vào trong đó, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ.

Hắn thu hồi ngọc giản, đi ra ngoài.

Nửa khắc đồng hồ sau, hắn xuất hiện ở cửa của một tiệm nhỏ, trên tấm biển viết ba chữ “Thanh Nguyệt đường”, trong tiệm bày không ít tài liệu luyện khí.

Chưởng quầy là một ông lão áo bào xanh mặt mày hồng hào, cửa hàng này là một chỗ cứ điểm của Vương gia, phụ trách truyền tình báo.

Vương Thiên Văn đi vào trong tiệm, hỏi: “Chưởng quầy, thứ ta muốn đến chưa?”

Mượn dùng Vạn Tiên ti một tầng màu sắc tự vệ này, rất nhiều cứ điểm của Vương gia ở Đại Yến vương triều, đều là Vương Thiên Văn hỗ trợ thành lập, ông lão áo bào xanh tự nhiên nhận ra thân phận Vương Thiên Văn.

“Đến rồi, ông chủ của chúng ta cũng đến rồi, tiền bối đến hậu viện nói chuyện.”

Ông lão áo bào xanh mời Vương Thiên Văn đến hậu viện, hậu viện không lớn, có một cái bàn đá màu xanh, Vương Thanh Linh, Diệp Hải Đường, Vương Thu Minh ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn đá.

Diệp Hải Đường trước khi rời khỏi Bắc Cương, phái người truyền tin cho gia tộc, mời Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh đến Đại Yến vương triều hội hợp.

Bọn họ sau khi chạy tới Đại Yến vương triều, theo tình báo Vương Thiên Văn báo lên cho gia tộc, đi theo tới Kim Chu cốc.

“Cô thái nãi (bà cô tổ), các ngươi sao lại đến đây?”

Vương Thiên Văn nở nụ cười, hắn cũng không biết ba người bọn Diệp Hải Đường tới Kim Chu cốc.

“Chúng ta tra được một ít manh mối, chạy đến Trung Nguyên tu tiên giới. Thiên Văn, ngươi báo cáo cho gia tộc, phát hiện dấu vết để lại, nói chút xem.”

Diệp Hải Đường truy hỏi, vẻ mặt chờ mong.

Vương Thiên Văn lật bàn tay, ánh sáng trắng chợt lóe, một hạt châu màu trắng ngà to bằng quả trứng gà xuất hiện trên tay, đánh vào một pháp quyết, hạt châu màu trắng chợt toát ra một mảng lớn linh quang màu trắng, bao phủ bốn người bọn họ.

Chuyện liên quan trọng đại, Vương Thiên Văn không dám qua loa.

Hắn một năm một mười nói một lần tình huống sự việc, lấy ra một ngọc giản màu xanh, đưa cho Diệp Hải Đường.

“Kim Hồ Thượng Nhân và Bách Huyễn Chân Nhân hiềm nghi rất lớn, bọn họ nếu là gặp chuyện, Cửu U tông chỉ sợ sẽ tra tới trên người Vương gia chúng ta.”

Diệp Hải Đường nhíu chặt lông mày lá liễu. Hơn một trăm năm trước, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chọn dùng biện pháp thô bạo, chưa tra được bất cứ manh mối nào, ngược lại rút dây động rừng.

Kim Hồ Thượng Nhân và Bách Huyễn Chân Nhân mất tích hoặc ngã xuống, đều sẽ dẫn tới Cửu U tông cảnh giác.

“Không thể ra tay đối với bọn họ, có thể ra tay đối với tu sĩ Kết Đan khác của Cửu U tông, Hồng Trần tiên tử này là mục tiêu không tệ, cô ta cùng Kim Hồ Thượng Nhân đồng thời xuất hiện ở vương triều, hiềm nghi rất lớn.”

Tu sĩ Kết Đan Cửu U tông công khai lộ diện ở Đại Yến vương triều có tám người, Hồng Trần tiên tử tiến vào Kết Đan kỳ hơn một trăm năm, nhìn từ tình báo Vương Thiên Văn nắm giữ, Hồng Trần tiên tử và Kim Hồ Thượng Nhân đồng thời xuất hiện ở Đại Yến vương triều.

Nếu không phải Vương Thiên Văn nhậm chức ở Vạn Tiên ti, quả thật không tra được một điểm này.

“Nếu Hồng Trần tiên tử không tham dự thì sao! Hoặc là nói tu sĩ Nguyên Anh hạ cấm chế, làm sao khiến cô ta ngoan ngoãn mở miệng?”

Vương Thu Minh đưa ra nghi vấn, nếu Hồng Trần tiên tử chưa từng tham dự, nếu giết chết Hồng Trần tiên tử, sẽ tăng độ khó điều tra.

“Chỉ cần bắt được ả, ta liền có cách khiến ả ngoan ngoãn mở miệng, phải tìm biện pháp, khiến ả rời khỏi phường thị mới được.”

Diệp Hải Đường tràn đầy tự tin. Nàng là trận pháp sư, còn có quỷ vật Nguyên Anh kỳ, là có biện pháp khiến một tu sĩ Kết Đan ngoan ngoãn mở miệng.

“Chuyện này không thể sốt ruột, chúng ta cũng chờ nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm một đoạn thời gian cũng không phải vấn đề.”

Vương Thanh Linh nhắc nhở, Vương gia bây giờ cần là ổn.

Bốn người bọn họ bàn bạc hai canh giờ, chế định ba bộ phương án.

Một tòa lầu các màu đỏ cao chín tầng, có không ít tu sĩ ra ra vào vào, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu đỏ “Thiên Hỏa lâu”.

Lầu chín, một thiếu phụ váy đỏ thân thể đầy đặn đang nói cái gì với một nam nhân trung niên nhã nhặn.

Thiếu phụ váy đỏ khuôn mặt trắng nõn, dáng người đầy đặn, có tu vi Kết Đan tầng bảy.

Hồng Trần tiên tử Tôn Lâm Lâm, nàng năm đó đã tham dự tập kích Thanh Liên sơn trang, nhưng năm đó nàng chỉ là Trúc Cơ kỳ, bây giờ là Kết Đan tầng bảy.

“Triệu sư huynh, sự kiện đó vẫn phiền ngươi để ý.”

Tôn Lâm Lâm khách khí nói.

Nam nhân trung niên gật đầu nói: “Tôn sư muội yên tâm, việc này giao ở trên người ta. Đúng rồi, trong thời gian này Vạn Tiên ti tra nghiêm, ngươi tốt nhất đừng chạy lung tung, đỡ cho bị Vạn Tiên ti hiểu lầm, Đại Yến vương triều không giống với Bắc Cương.”

“Biết rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa, cáo từ.”

Tôn Lâm Lâm không cần nghĩ ngợi đáp ứng luôn, xoay người rời khỏi.

Ra khỏi Thiên Hỏa lâu, Tôn Lâm Lâm đi về phía bên ngoài phường thị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận