Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1715: Khoanh vùng kẻ tình nghi (1)

“Phu nhân, yên tâm đi! Thù này, chúng ta nhất định phải đòi lại. Ta đã bàn giao với sư muội rồi, để nàng toạ trấn Thanh Liên đảo, chúng ta đi tu tiên giới Bắc Cương, điều tra hung thủ. Nếu thật sự là Cửu U tông làm, nhất định phải để bọn họ nợ máu trả bằng máu.”

Vương Trường Sinh đằng đằng sát khí nơi, trong mắt có hàn qung chớp động.

“Thanh Linh và Thu Minh tu luyện đụng phải bình cảnh, dẫn theo bọn họ cùng đi đi! Bọn họ cũng muốn tham dự.”

Bọn họ chưa bao giờ quên thù diệt tộc. Trước kia do thực lực không đủ, phải ẩn nhẫn mà thôi.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bọn họ không có khả nảng chuyện gì cũng đích thân làm. Có một số việc, có thể để Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh làm.

Tối hôm đó, bóng đêm tịch mịch, Thanh Liên lâu đèn đuốc sáng trưng.

Chín người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh, Vương Mạnh Phần, Vương Thu Ly, Vương Thiên Mịch tụ tập ở Thanh Liên lâu. Nhìn những bài vị sắp hàng, chín người bọn họ đều có vẻ mặt ngưng trọng.

“Liệt tổ liệt tông Vương thị linh thiêng, đứa con bất hiếu Vương Trường Sinh khấu đầu. Hơn hai trăm năm trước, ba cứ điểm của gia tộc bị tập kích, tộc nhân chết quá nửa. Ta không có trách nhiệm trốn tránh, hôm nay nhờ liệt tổ liệt tông làm chứng. Ta, Vương Trường Sinh, tại đây thể. Quyết đem những tặc nhân tham dự chuyện này rút hồn luyện phách, ngày đêm tra tấn. An ủi vong linh những tộc nhân đã chết.

Vương Trường Sinh nghiêm nghị nói, quỳ xuống, đám người Uông Như Yên cũng quỳ xuống theo.

Bọn họ liên tiếp dập đầu ba cái, vang lên tiếng phành phành vang dội.

Diệp Hải Đường còn đang bế quan tu luyện, tu vi của nàng không cao, Vương Trường Sinh không gọi nàng, để nàng an tâm tu luyện. Sau khi điều tra rõ chân tướng, lại nói với nàng cũng không muộn.

“Cha, con nhất định sẽ thiên đao vạn quả tặc nhân, an ủi vong linh lão nhân gia ngài.”

Vẻ mặt Vương Thu Minh đằng đằng sát khí, trong mắt che kín hàn quang.

Vương Thanh Chí nói không nhiều lắm, nhưng mỗi lần săn yêu về nhà, Vương Thanh Chí đều cho hắn thứ tốt. Hoặc là một món pháp khí, hoặc là một lọ đan dược.

Vương Thanh Chí không giỏi nói chuyện, nhưng hắn dùng hành động biểu đạt tình yêu thương với con gái.

“Cửu đệ, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua cho hung thủ giết chết các ngươi. Một người cũng không bỏ qua. Ta sẽ để Tiểu Bạch xé bọn họ thành thịt nát.

Trên mặt Vương Thanh Linh tràn đầy sát khí lạnh lẽo, nhiều hậu nhân của nàng đều bỏ mạng trong lần tập kích đó.

“Mạnh Phần, Thanh Thiến, chuyện trong tộc giao cho các gươi, gặp phải chuyện không giải quyết được. Các ngươi có thể đi xin chỉ thị của Lâm sư cô.”

Lâm sư cô trong miệng Vương Trường Sinh chính là Tử Nguyệt tiên tử, hiện tại Tử Nguyệt tiên tử đang ở tại Thanh Liên đảo.

Song đồng thử đã lâm vào ngủ say, khả năng sẽ tiến vào cấp bốn. Vương Trường Sinh sắp xếp nó ở lại ngự thú thất của Thanh Liên phong. Nếu nó đánh sâu vào cấp bốn, Tử Nguyệt tiên tử cũng có thể hỗ trợ một chút.

Vương Mạnh Phần thành thật gật đầu: “Vâng, lão tổ tông. Các ngươi cẩn thận một chút, không cần miễn cưỡng.”

“Che, mẹ, Thập muội, Thu Minh, các ngươi cẩn thận một chút. Tất cả lấy an toàn làm trọng.”

Vương Thanh Thiến có chút lo lắng dặn dò, đầy mặt không nỡ. Nếu không phải gia tộc cần có người trông coi, nàng cũng muốn đi theo tới tu tiên giới Bắc Cương. Nàng và Vương Thanh Chí có cảm tình rất tốt, còn có hậu nhân của Vương Thanh Dương.

“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi. Về hành tung của chúng ta, không cần tiết lộ ra ngoài.”

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, lấy ra một tiểu chu màu đen lớn bằng bàn tay. Hình thể tiểu chu màu đen nháy mắt tăng vọt, ô quang không ngừng loé ra.

Bốn người sau khi lên phi chu, phi chu màu đen tuôn ra cuồn cuộn hắc khí, che kín bốn người bọn họ.

“Đi.”

Cùng với tiếng quát khẽ của Vương Trường Sinh, phi chu màu đen phá không mà đi.

Thanh Liên phong, Tử Nguyệt tiên tử nhìn theo phi chu màu đen ở phía xa xa, trong mắt đẹp lộ ra vài phần lo lắng.

Không lâu sau, phi chu màu đen, nàng nhẹ thở dài một hơi, xoay người trở về phòng tu luyện.

...

Bắc Cương, Hoả Nha phường thị.

Một toà tiểu viện biệt lập, trong viện có một lầu các cao màu đỏ, tại một gian khách phòng.

Vương Thanh Thuân ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu đỏ, hai mắt nhắm chặt. Từng đoàn hoả diễm màu đỏ phiêu tán giữa không trung, giống như trời sao vậy.

Một lát sau, hoả diễm màu đỏ giống như được thứ gì chỉ dẫn, rất nhanh xoay tròn. Hoá thành một hoả cầu lớn bằng bánh xe, tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.

Vương Thanh Thuân chợt mở hai mắt, trong mắt bắn ra một chút hồng quang. Hoả cầu cỡ lớn nện lên trên vách tường.

Oành đùng đùng!

Vách tường sáng lên một trận hồng quang chói mắt, sau đó hoàn hảo không hư tổn gì. Hoả cầu cỡ lớn tán loạn không thấy.

“Vẫn là Kim Đan tầng bốn, xem ra ta gặp phải bình cảnh.”

Vương Thanh Thuân tự lẩm bẩm, chau mày. Hắn đến tu tiên giới Bắc Cương được hai mươi năm, đại đa số thời gian đều dùng để tu luyện. Chuyện làm ăn có Vương Anh Oánh quản lý.

Ngoại trừ chiếu cố gia tộc, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng đối cũng chiếu hắn rất nhiều. Nếu không hắn cũng sẽ không tu luyện đến Kim Đan tầng bốn nhanh như vậy. Nhưng hiện tại hắn gặp phải bình cảnh, loại tình huống này ở tu tiên giới cũng không hiếm gặp, chỉ mãi khổ tu cũng không được.

Vương Thanh Thuân đứng dậy đi ra ngoài, hắn vừa đi ra khỏi chỗ ở, đột nhiên cảm ứng được điều gì, lấy ra một mặt pháp bàn màu đỏ. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, thanh âm cung kính của nam vang lên: “Lưu tiền bối, hung thủ tiêu diệt Khương gia có Thiên Nguyệt phu nhân, còn muốn tiếp tục tra hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận