Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2108: Uy lực thiên thi (2)

Phương Mộc tung người bay ra khỏi đại thành, vỗ túi dưỡng thi bên hông, sáu đạo linh quang màu sắc khác nhau bay ra, hóa thành sáu con luyện thi âm khí tận trời, đám luyện thi này có con là hình người, có con là yêu cầm, có con giống kỳ lân, có con giống long khâu (giun), mỗi một con luyện thi đều có tu vi Kết Đan tầng chín.

Sáu con luyện thi vừa xuất hiện, lập tức lọt vào U Minh Chu công kích.

U Minh Chu hoặc phun lửa, hoặc phun nọc độc, công kích sáu con luyện thi.

Vương Thanh Sơn nheo đôi mắt lại, trên mặt lộ ra biểu cảm hứng thú, hắn cũng muốn xem xem luyện thi của Phương Mộc lợi hại bao nhiêu.

Một con long khâu dài hơn mười trượng chui vào lòng đất, sau tiếng vang trầm ầm ầm ầm, một bức tường đất màu vàng cao hơn trăm trượng, rộng ba trượng chui từ dưới đất lên, che ở trước mặt chúng nó.

Một chuỗi tiếng trầm đục vang lên, mặt ngoài tường đất màu vàng gồ ghề, không tổn hao gì.

Bầu trời truyền đến một tiếng chim ưng kêu trong vắt, một con chim ưng khổng lồ hình thể thật lớn xuất hiện ở trên trời, trên thân nó âm khí ngút trời, rõ ràng cũng là một con luyện thi.

Chim ưng khổng lồ hung hăng vỗ một đôi cánh thật lớn, tiếng sét nổ vang, mấy chục quả cầu sét màu đen to bằng nắm tay bay ra, đánh về phía U Minh Chu.

U Minh Chu cấp thấp bị quả cầu sét màu đen đánh trúng, nhất thời hóa thành tro bụi.

Một con luyện thi toàn thân lấp lánh hào quang màu đỏ phun ra một luồng thi hỏa màu đỏ đậm, đánh lên trên thân U Minh Chu, U Minh Chu sau khi phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, biến thành một vũng máu, thi hỏa hiển nhiên chứa kịch độc.

Một con luyện thi toàn thân màu xanh hung hăng dậm chân xuống dất, những bụi gai màu xanh từ lòng đất chui ra, cuốn lấy thân thể U Minh Chu.

“Cương thi biết pháp thuật!”

Vương Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm, một màn trước mắt vượt qua hắn tưởng tượng, bước vào tu tiên giới tới nay, hắn chưa từng tiếp xúc luyện thi, chẳng qua theo hắn biết, luyện thi đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, nhưng luyện thi thân thể cứng ngắc, hoạt động bất tiện, không thể sử dụng pháp bảo cùng pháp thuật.

Cái gọi là thiên thi của Phương Mộc, vậy mà có thể phóng thích pháp thuật!

Không chỉ Vương Anh Kiệt, rất nhiều tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm, một màn trước mắt vượt qua nhận biết của bọn họ, từ khi nào, cương thi cũng có thể phóng thích pháp thuật?

Phương Mộc không để ý tới các tu sĩ, hắn há mồm, một luồng hào quang màu đen bay ra, đánh vào một pháp quyết, hào quang màu đen nở rộ loá mắt, hóa thành một cây cờ phướn màu đen cao hơn trăm trượng, trên mặt cờ có thể nhìn thấy lượng lớn quỷ ảnh, tiếng quỷ khóc “Ô ô” vang lớn, gió âm mãnh liệt, nhiệt độ trong phạm vi vài dặm chợt giảm đi.

Cờ phướn màu đen cắm ở trên đồng bằng, mặt cờ đón gió bay múa.

Phương Mộc đánh vào một pháp quyết, một làn sương mù màu đen tanh hôi đến cực điểm từ mặt cờ tuôn trào ra, lao thẳng đến U Minh Chu.

Sương mù màu đen là thi khí, luyện vào nhiều loại chướng khí sát khí, kịch độc vô cùng.

Tu sĩ Nguyên Anh hít vào một ít, cũng sẽ có chút không khoẻ, càng đừng nói U Minh Chu cấp thấp.

Nơi sương mù màu đen đi qua, từng con U Minh Chu biến thành máu.

Phương Mộc nhún hai vai, quan tài màu đen trên lưng bay ra, nắp quan tài bay lên, một tiểu cương thi mặc áo giáp màu đen bay ra. Tiểu cương thi ngũ quan thanh tú, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh màu vàng, khí tức của nó vô hạn tiếp cận Nguyên Anh kỳ.

Ô ô!

Tiểu cương thi phát ra một chuỗi tiếng rống chói tai, há mồm, cuồng phong gào thét, tinh hồn từng con U Minh Chu bay về phía nó, bay vào trong miệng tiểu cương thi biến mất.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, tơ nhện màu đen rậm rạp bay tới, cuốn lấy thân thể tiểu cương thi.

Tiểu cương thi dậm hai chân, nhảy lên cao mấy chục trượng, đáp ở trước mặt một con U Minh Chu bậc ba, trong mồm nó còn kéo tơ nhện màu đen.

Mười ngón tay tiểu cương thi biến thành đen sì dài nhỏ, đâm vào trên thân U Minh Chu, truyền ra tiếng “phành phành” trầm đục, U Minh Chu không tổn hao gì.

U Minh Chu vung móng vuốt, bổ vào trên thân tiểu cương thi, cũng truyền ra tiếng “phành phành” trầm đục, tiểu cương thi cũng không tổn hao gì.

Hai tay của tiểu cương thi bay ra sợi tơ màu đen rậm rạp, cuốn lấy đầu U Minh Chu, phun ra một luồng thi hỏa màu đen, đốt đứt tơ nhện màu đen, nhảy đến trên lưng con U Minh Chu này, một đôi răng nanh màu vàng cắn về phía bụng U Minh Chu.

U Minh Chu kịch liệt giãy dụa, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt xuống.

Vương Anh Kiệt thấy một màn như vậy, hít một ngụm khí lạnh, răng nanh con tiểu cương thi này so với pháp bảo công kích còn sắc bén hơn? Hắn là từng tự mình thử nghiệm, sử dụng phi đao phi kiếm bổ vào trên thân U Minh Chu bậc ba, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.

Tiểu cương thi nhanh như vậy đã giải quyết một con U Minh Chu bậc ba, nghĩ hẳn giải quyết một tu sĩ Kết Đan cũng không cần bao lâu thời gian.

Phương Mộc chỉ huy bảy con luyện thi lao vào trong đàn U Minh Chu, U Minh Chu ngã xuống thành mảng, chúng nó phun tơ nhện màu đen cuốn lấy thân thể luyện thi, nhưng vô dụng, tơ nhện màu đen rất nhanh đã bị thi hỏa ăn mòn, nói từ trên ý nghĩa nào đó, Phương Mộc sử dụng bảy con luyện thi so với U Minh Chu càng thêm biến thái, chẳng những đao thương bất nhập, còn có thể phóng thích pháp thuật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận