Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4326: La Tiêu

Chín đạo thần lôi chín màu uy lực quá lớn, trận pháp luyện vào Hấp Lôi Châu bậc bảy hạ phẩm cũng không ngăn được, một đạo thần lôi chín màu cuối cùng, nàng hoàn toàn là dựa vào thần thông phòng ngự của mình đỡ, bản thân cũng bị thương, đổi làm tu sĩ khác, chỉ sợ đã chết ở dưới Bát Cửu Lôi Kiếp.

Trấn Hải cung có thượng phẩm thông thiên linh bảo, nhưng là loại công kích, thượng phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự vẫn tương đối quy giá, tu sĩ Đại Thừa cũng sẽ đỏ mắt.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từ trong Huyền Linh động thiên mang ra Huyền Thiên chi vật là tấm khiên, nếu bồi dưỡng thành Huyền Thiên chi bảo, hiệu quả ngăn cản đại thiên kiếp đặc biệt tốt.

Tống Nhất Minh vẫn luôn điều hòa mâu thuẫn của phe phái bản thổ cùng phe phái phi thăng, tránh cho mâu thuẫn khuếch đại, Lâm Thiên Long và Trần Nguyệt Dĩnh đều rất kính trọng Tống Nhất Minh.

“Chưởng môn sư huynh không vượt qua được đại thiên kiếp lần thứ sáu.”

Lý Viêm thở dài nói, vẻ mặt đau thương.

Trần Nguyệt Dĩnh nhíu mày, phân phó: “Lý sư điệt, ngươi tạm thay chức chưởng môn, phong tỏa tin tức, phái người thông báo Lâm sư điệt, ta cần điều dưỡng một đoạn thời gian, trước mắt không thể đấu pháp với tu sĩ Đại Thừa khác.

Nàng một lần này có thể vượt qua Bát Cửu Lôi Kiếp, trừ ba người Tiêu Vấn Thiên hộ pháp, Lâm Thiên Long cũng bỏ sức không ít, đổi được Hấp Lôi Châu bậc bảy, ngay lập tức phái người đưa về. Không có viên Hấp Lôi Châu này, dựa vào các trung phẩm thông thiên linh bảo bình thường kia, Trần Nguyệt Dĩnh căn bản không thể vượt qua Bát Cửu Lôi Kiếp, đã sớm bị lôi kiếp đánh chết.

Nàng là linh thể giả, thực lực lại tương đối mạnh, uy lực Bát Cửu Lôi Kiếp mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Tu sĩ bình thường trùng kích Đại Thừa kỳ, chuẩn bị thêm vài món trung phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự cùng mấy bộ trận pháp bậc bảy, vẫn có xác suất rất lớn vượt qua Bát Cửu Lôi Kiếp.

Tu sĩ tư chất tốt tốc độ tu luyện tương đối nhanh, trùng kích đại cảnh giới độ khó cũng sẽ cao hơn một ít.

Phe phái bản thổ bỏ sức không ít, Lục Vi cùng Lý Viêm biết được Tích tộc Hợp Thể tập kích Ngọc Hi sơn mạch, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, một điểm này rất không tệ.

Trần Nguyệt Dĩnh vậy mới để Lý Viêm tạm thay chức chưởng môn, chờ đám người Lâm Thiên Long trở về, lại chính thức chọn lựa chưởng môn.

Sau khi nàng tiến vào Đại Thừa kỳ, mặc kệ ai làm chưởng môn, phe phái phi thăng đều có thể được lợi.

“Vâng, Trần sư thúc (Trần sư tỷ).”

Đám người Lý Viêm đáp ứng, Trần Nguyệt Dĩnh tiến vào Đại Thừa kỳ, bọn họ tự nhiên phải lấy sư thúc xưng hô.

Tiêu Vấn Thiên cùng Trần Nguyệt Dĩnh là cùng một sư phụ, mặc kệ tu vi bọn họ chênh lệch bao nhiêu, đều là lấy sư tỷ sư đệ xưng hô.

Trần Nguyệt Dĩnh bây giờ rất suy yếu, tin tức tiến vào Đại Thừa kỳ phải phong tỏa nghiêm mật, bằng không để dị tộc biết, chỉ sợ sẽ tới cửa gây phiền phức.

Trần Nguyệt Dĩnh truyền tống về đảo Phiêu Vân điều dưỡng, Lục Vi tự mình đi tiền tuyến.

...

Tiền tuyến, một mảng thảo nguyên màu xanh mênh mông vô bờ, một đạo hào quang màu đỏ nhanh chóng lướt qua bầu trời, tốc độ đặc biệt nhanh.

“Chạy trái lại rất nhanh, lần trước bị ngươi đuổi chạy, một lần này là ta đuổi ngươi chạy, dù ngươi chạy cũng không thể còn sống quay về Vạn Diễm sơn mạch.”

Một giọng nam tử lạnh như băng từ trên cao truyền đến, truyền khắp phạm vi vạn dặm.

Vừa dứt lời, mặt đất kịch liệt chớp lên, giống như động đất, hư không chấn động vặn vẹo, một con sông màu lam chảy xiết từ nơi xa dâng trào đến, tốc độ đặc biệt nhanh.

Nơi con sông màu lam đi qua, hư không xé rách ra, xuất hiện từng vết nứt to dài, hư không tựa như sắp sụp đổ.

Không qua bao lâu, con sông màu lam liền đuổi kịp hào quang màu đỏ, hào quang màu đỏ dừng lại, hiện ra bóng người Diễm Khuyết. Hắn sắc mặt tái nhợt, cánh tay trái không cánh mà bay, trên người máu tươi đầm đìa, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

Diễm Khuyết ngày xưa từng giao thủ với Thiên Hà Kiếm Tôn, khi đó hắn chiếm thượng phong, bây giờ Thiên Hà Kiếm Tôn tu vi tiến nhanh, giao thủ một phen, hắn liền chịu thiệt nhỏ, bị Thiên Hà Kiếm Tôn chặt đứt một tay, bản mạng pháp bảo cũng bị hao tổn.

Diễm Khuyết cùng pháp tướng kết hợp một thể, tiêu hao không ít pháp lực, lại thi triển Cửu Diễm Phần Linh Đại Pháp, tu vi hắn lại thấp hơn Thiên Hà Kiếm Tôn, căn bản không phải đối thủ.

Tay phải Diễm Khuyết bổ về phía hư không, hư không phát ra tiếng “Ong ong” trầm đục, vặn vẹo biến hình, vô số ánh lửa màu đỏ tuôn trào ra, ánh lửa màu đỏ bừng sáng, hóa thành một bức tường lửa màu đỏ cao mấy trăm trượng, đón đỡ con sông màu lam.

Ầm ầm ầm, tường lửa màu đỏ và con sông màu lam va chạm, bộc phát ra lượng lớn sương mù màu trắng.

Con sông màu lam đột nhiên ngưng tụ, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu lam, giống như bổ dưa thái rau, chém tường lửa màu đỏ thành hai nửa. Thanh kiếm khổng lồ chém Diễm Khuyết thành hai nửa, thi thể hóa thành nhiều đốm lửa biến mất.

Hư không ở ngoài ngàn dặm sáng lên ánh lửa màu đỏ, hiện ra bóng người Diễm Khuyết.

Tiếng xé gió rền vang, một dải cầu vồng màu lam xé gió mà đến, nơi đi qua, hư không xé rách ra, như bị chém thành hai nửa. Cầu vồng màu lam nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diễm Khuyết, Diễm Khuyết bị dọa hồn vía lên mây, vội vàng triệu ra hai lưỡi hái màu vàng nghênh đón.

Phần lưỡi của hai lưỡi hái màu vàng có mấy vết mẻ to bằng móng tay, linh quang hơi ảm đạm, hiển nhiên đã bị hao tổn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận