Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6132: Luận đạo (2)

“Vương đạo hữu, còn một chiêu.”

Nam Cung Vân Hâm nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, ngón trỏ tay phải nở rộ hào quang vàng óng, hắn hóa thành một đạo cầu vồng màu lam, lao thẳng đến Nam Cung Vân Hâm. Nam Cung Vân Hâm cũng không tránh đi, vung bàn tay phải nghênh đón.

Bàn tay khổng lồ màu vàng và ngón tay vàng va chạm, truyền ra một tiếng vang trầm, Nam Cung Vân Hâm lui một bước, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Ngón tay hắn bình yên vô sự, nhưng lòng bàn tay có chút đau.

Vương Trường Sinh chỉ là Kim Tiên trung kỳ, nếu là Kim Tiên hậu kỳ thậm chí cảnh giới cao hơn, uy lực của một thần thông này chẳng phải là càng lợi hại hơn.

“Ha ha, không tệ, đáng tiếc Vương đạo hữu tu vi hơi thấp, bằng không ta còn muốn để ngươi tiếp ta một chiêu.”

Nam Cung Vân Hâm cười ha ha, có chút tiếc nuối nói.

Ba huynh đệ Tây Môn Trí liên thủ mới ngăn được một đòn của hắn, Vương Trường Sinh chỉ là Kim Tiên trung kỳ, theo hắn thấy không ngăn được một đòn của hắn, cho dù đánh thắng, cũng thắng mà không võ.

“Nam Cung đạo hữu cứ ra tay là được.”

Vương Trường Sinh nói, bay tới đáp ở trên một ngọn núi cao.

Nam Cung Vân Hâm đầu tiên là sửng sốt, nói: “Được, Vương đạo hữu nếu không tiếp được, có thể tránh đi, không cần miễn cưỡng.” Hắn đánh ra một chưởng, một bàn tay khổng lồ hào quang vàng óng lưu chuyển không ngừng bay ra, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Ngón trỏ tay phải Vương Trường Sinh chợt hiện ra hào quang vàng óng, nghênh đón.

Bàn tay khổng lồ màu vàng và ngón trỏ tay phải của Vương Trường Sinh va chạm, thân thể hắn nhất thời lún vào mặt đất, ngón trỏ tay phải chợt hiện ra sáu loại linh quang màu sắc khác nhau, bàn tay khổng lồ màu vàng nháy mắt vỡ nát, sáu loại linh quang theo đó biến mất.

Đây là biến hóa trong nháy mắt!

Bốn người bọn Tây Môn Trí chỉ là nhìn thấy bàn tay khổng lồ màu vàng đánh trúng Vương Trường Sinh, sau đó bàn tay khổng lồ màu vàng liền tán loạn, hóa giải như thế nào, bọn họ cũng không rõ.

Nam Cung Vân Hâm đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh cười to một phen, nói: “Xem ra ta đã đánh giá thấp Vương đạo hữu, lão tổ tông nói không sai, núi cao còn có núi cao hơn. Ha ha, Vương đạo hữu, Tây Môn đạo hữu, năm trăm vạn năm sau, chúng ta lại đến đây tụ tập? Đấu một lần nữa?”

“Được, năm trăm vạn năm thời gian, huynh đệ chúng ta hẳn là đã tiến vào Thái Ất Kim Tiên.” Tây Môn Trí đáp ứng, vẻ mặt đầy tự tin.

Vương Trường Sinh cũng đáp ứng, thực lực Nam Cung Vân Hâm đặc biệt mạnh, hắn cũng không có mưu đồ bí thuật của Vương Trường Sinh, điều này cũng khó được.

Lúc này, Tiêu Nguyệt cũng luận bàn xong với Uông Như Yên, bằng vào Càn Khôn Tam Chỉ và Dung Khiếu Quyết, Uông Như Yên cùng Tiêu Nguyệt đánh ngang tay.

“Luận bàn xong rồi, chúng ta đi rừng trúc nghe hai vị tiền bối giảng đạo đi!”

Tây Môn Trí nói, khó được có Thái Ất Kim Tiên giảng đạo, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Bọn người Vương Trường Sinh đều không có ý kiến, rời khỏi nơi này, quay về rừng trúc.

Lúc này rừng trúc tụ tập hơn trăm tu sĩ Kim Tiên, ông lão áo bào xanh nhìn thấy bảy người bọn Nam Cung Vân Hâm, gật gật đầu.

“Người đều đã đến đông đủ, lão phu bây giờ bắt đầu giảng đạo, các ngươi có cái gì không hiểu, có thể lớn mật đưa ra câu hỏi. Có thể ở nơi này đụng tới chúng ta, tính là một lần cơ duyên của các ngươi.”

Ông lão áo bào xanh mở miệng nói.

Hắn nói về tu luyện cùng vận dụng pháp tắc, nói rất chi tiết, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên dùng Ngộ Đạo Quả, ngộ tính tăng cao, rất dễ dàng lý giải nội dung ông lão áo bào xanh nói, tu sĩ Kim Tiên khác nghe như lọt vào trong sương mù, tối nghĩa khó hiểu.

Thái Ất Kim Tiên lý giải đối với pháp tắc vượt xa bọn họ, bọn họ không lý giải được cũng rất bình thường. Ba ngày trôi qua, ông lão áo bào xanh dừng giảng đạo, nhìn về phía mọi người.

Đại bộ phận tu sĩ Kim Tiên đầy mờ mịt, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thần thái sáng láng, ba huynh đệ Tây Môn Trí nhíu mày.

“Có cái gì muốn hỏi, các ngươi cứ lớn mật hỏi đi! ! Lão phu biết sẽ nói hết.”

Ông lão áo bào xanh nói.

“Nam Cung tiền bối, vãn bối Tây Môn Trí, pháp tắc tu luyện đến viên mãn chính là điểm cuối của đạo rồi sao? Đạo Tổ đều là pháp tắc viên mãn sao?” Tây Môn Trí mở miệng hỏi.

“Pháp tắc tu luyện đến viên mãn cũng không phải điểm cuối của đạo, mà là bắt đầu đụng vào pháp tắc bổn nguyên, pháp tắc cũng không thể viên mãn, làm sao trở thành Đạo Tổ?” Ông lão áo bào xanh giải thích.

“Pháp tắc bổn nguyên? Tiền bối có thể nói rõ hay không?” Tây Môn Trí khách khí nói.

“Cái này ta cũng không rõ, ta chỉ biết pháp tắc tu luyện đến viên mãn, tiến một bước nữa chính là pháp tắc bổn nguyên, đạo thuật chính là mượn một tia lực lượng của pháp tắc bổn nguyên, cần vật bổn nguyên phụ trợ tu luyện, có thể mượn bao nhiêu, xem tu vi cùng tiên nguyên lực của ngươi mà quyết định.”

Ông lão áo bào xanh giải thích.

“Nam Cung tiền bối, vãn bối Vương Trường Sinh, đạo thuật là thần thông thuật pháp Đạo Tổ sáng tạo?” Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

“Cái này thì không phải, nghiêm khắc mà nói, đạo thuật là một môn thuật pháp mượn lực lượng pháp tắc bổn nguyên, nhưng cần vật bổn nguyên cải tạo bản thân, mới có thể tu luyện đạo thuật. Bậc đại thần thông cũng có thể sáng tạo ra đạo thuật, độ khó đặc biệt cao, nắm giữ một môn đạo thuật, thực lực có thể đề cao trên diện rộng. Theo ta được biết, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng chỉ có thể mượn bổn nguyên pháp tắc.”

Ông lão áo bào xanh giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận