Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2881: Giao Thanh Nhi và Kim Lân (2)

“Yên tâm, ta sẽ không dính vào. Khó được lúc ngươi rời khỏi phường thị, ta còn trông cậy dùng ngươi trao đổi với lão già kia đó! Đi, mang ta nhìn xem nơi này có gì.”

Kim Lân cười lạnh nói. Hắn đã vận dụng thần thức quét một vòng đảo nhỏ, không phát hiện khí tức của Hoá thần tu sĩ khác.

“Người nào? Ở động phủ của chúng ta đả thương người? Quá không để chúng ta vào mắt rồi!”

Thanh âm lạnh lùng của nam chợt truyền đến từ trên đảo.

Nghe xong lời này, Giao Thanh Nhi hơi sửng sốt. Sau đó rất nhanh phản ứng lại, cung kính nói: “Tiền bối, vãn bối Giao Thanh Nhi phụng mệnh mỗ mỗ, đến tiếp đón tiền bối.”

Kim Lân nhướng mày, ánh mắt có chút kinh nghi bất định.

Dựa vào thanh âm, ai biết đổi phương có tu vi gì.

“Vãn bối Kim Lân, tằng tổ phụ là chấp pháp trưởng lão của Kim lân tộc. Không biết đạo hữu ở đây là vị nào, có thể hiện thân hay không?”

Kim Lân khách khí nói. Có thể được Giao Thanh Nhi xưng là tiền bối, quá nửa là Hoá thần tu sĩ. Tỷ lệ Luyện hư tu sĩ ở nơi này cực kỳ thấp.

Hai đạo độn quang bay ra từ trên đảo, dừng trên đầu Kim Lân. Độn quang chợt tắt, lộ ra một nam một nữ. Chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã dịch dung.

Bọn họ tu dưỡng hơn nửa tháng, thương thế tốt hơn rất nhiều. Vốn định đi tìm Hải tộc, không nghĩ tới Hải tộc tự tìm đến của.

“Giao nhân tộc!”

Kim Lân nhíu mày. Hải tộc chia làm nhiều chi, Giao nhân tộc là một trong số đó. Nếu là các nhánh khác thì không nói, có lẽ sẽ bán cho hắn vài phần thể diện. Nhưng cùng là Giao nhân tộc, chỉ sợ đối phương sẽ không để hắn mang Giao Thanh Nhi đi.

“Tại ha Giao Vân Hải, đây là phu nhân ta, Giao Vân. Kim đạo hữu, ngươi sao lại bắt nạt vãn bối Giao nhân tộc chúng ta? Xem chúng ta không tồn tại sao?”

Vương Trường Sinh lạnh lùng nói. Hắn không quen thuộc tình huống nơi này, nếu có Hải tộc hỗ trợ. Hắn có thể tìm được toạ hoá động phủ của Huyền Quy chân quân nhanh hơn.

“Nàng cầm đồ vật của Kim lân tộc, ta muốn mang nàng trở về phục mệnh.”

Kim Lân giải thích, giọng điệu có chút lãnh đạm.

“Ngươi nói bậy, ta cầm đồ của Kim lân tộc các ngươi khi nào. Là các ngươi mơ ước bảo vật của mỗ mỗ, muốn bắt ta uy hiếp mỗ mỗ.”

Giao Thanh Nhi mở miệng phản bác.

“Kim đạo hữu, ngươi thả nàng rồi rời khỏi nơi này. Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói. Kim Lân là hậu nhân của chấp pháp trưởng lão Kim lân tộc, tu vi có hơi thấp. Nhưng trên người khẳng định có không ít bảo vật, hắn không muốn làm lớn chuyện.

“Hừ, thả nàng ta? Chỉ bằng các ngươi?”

Kim Lân hừ lạnh nói, vẻ mặt khinh thường.

Tằng tổ phụ hắn là Luyện hư hậu kỳ, ban thưởng cho hắn không ít bảo vật. Hắn căn bản không sợ đối phương.

“Như vậy đi! Nếu ngươi tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ không quản chuyện này, như thế nào?”

Vương Trường Sinh đề nghị.

“Ba chiêu? Được, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì.”

Kim Lân thực sảng khoái đáp ứng xuống. Hắn cũng không tin mình sẽ hạ bởi ba chiêu của đối phương.

Tay phải Vương Trường Sinh sáng lên lam quang chói mắt, đánh về hướng Kim Lân. Một tiếng xé gió chói tai vang lên, vô số thuỷ khí màu lam tuôn tràn ra rồi chợt hoá thành một cự quyền màu lam lớn trăm trượng. Dẫn theo một cỗ khí thế dời non lấp biển, đánh về hướng Kim Lân.

Cự quyền màu lam còn chưa đến gần người, một cỗ cường phong sắc bén đã ập đến, làm cho quần áo Kim Lân không ngừng bay múa.

Kim Lân khẽ hừ một tiếng, bên ngoài thân sáng lên một trận kim quang chói mắt, chiếu sáng một khu vực lớn.

Tay phải hắn vừa động, bên trong sự bao vây của một đoàn kim quang, công kích về phía đối diện.

Hai quyền chạm nhau, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Kim Lân bay ngược ra ngoài, phun ra một mồm to máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.

Hắn đã giao thủ cùng nhiều vị Hoá thần tu sĩ, cho dù địch không lại hắn cũng sẽ không bại nhanh như vậy.

“Kim đạo hữu, còn hai chiêu nữa.”

Sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh nhạt.

Kim Lân hừ nhẹ một tiếng, bấm niệm pháp quyết. Viên cầu màu vàng bay về hướng hắn, Giao Thanh Nhi khôi phục tự do.

Cổ tay hắn nhoáng lên một ái, bay ra một đạo lam quang. Rõ ràng là một con cá mập màu lam dài hơn trăm trượng. Bên ngoài thân cá mập có chút đường vân màu bạc, rõ ràng là một linh thú bậc năm hạ phẩm.

Hắn thả ra linh thú bậc năm là muốn nhắc nhở đối phương không cần dây dưa. Thực lực của đối phương làm cho hắn mười phần kiêng kị.

“Chúng ta đi.”

Kim Lân nhảy lên trên lưng cá mập màu lam, hai gã thủ hạ cũng theo sau nhảy lên.

Vang lên tiếng rống trầm thấp, cá mập màu lam chở bọn họ rời khỏi, biến mất bên trong bóng đêm mịt mờ.

Giao Thanh Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng đột nhiên nhớ tới điều gì, cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, cảm kích nói: “Vãn bối đa tạ ân cứu mạng của hai vị tiền bối. Nếu không có hai vị tiền bối, vãn bối e là lành ít dữ nhiều.”

“Chúng ta là cùng tộc, một cái nhấc tay mà thôi. Ngươi chạy đến chỗ này là để hái linh dược đúng không!”

Vẻ mặt Vương Trường Sinh ôn hoà nói.

“Mỗ mỗ bị thương, cần Lam tuỷ quả làm thuốc dân. Ta ngẫu nhiên phát hiện nơi này có Lam tuỷ quả, nhưng ta lại đánh không lại con yêu thú nọ, chỉ có thể bại lui. Chờ đến lúc ta đã chuẩn bị thoả đáng, lại bị Kim Lân theo dõi.”

Giao Thanh Nhi giải thích, nàng rõ hậu quả của việc nói dối, nên nàng không dám.

Kim Lân còn không phải là đối thủ, huống chi là nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận