Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2923: Khôi lỗi thú bậc năm, Kim lôi điêu (1)

Vương Mạnh Bân có chút thất vọng. Hắn vốn đang muốn mượn lực lượng Chung gia để phi thăng linh giới, xem ra chỉ là hy vọng hão huyền.

“Vương đạo hữu yên tâm, Chung gia chúng ta sẽ phái người giúp ngươi tìm địa phương có nhiều lôi điện. Nếu ngươi có nhu cầu khác, chúng ta sẽ tận lực thoả mãn.”

Giọng điệu Chung Vân Tú thành khẩn. Nàng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, muốn nói lại thôi.

“Chung tiên tử có chuyện cứ nói, đừng ngại.”

Vương Mạnh Bân khoát tay áo.

“Ta nghe nói Đặng gia có một kiện bảo vật, gọi là Dẫn lôi thung. Nghe nói là dùng Dẫn lôi châu trong cơ thể Lôi miết thú bậc năm để luyện chế, có thể dẫn lôi điện thiên địa. Đặng gia lợi dụng món bảo vật này để đào tạo thể tu. Ngoài ra, Thanh Vân cung có một bọ Ngũ lôi tru yêu trận, nghe nói dùng Kim lôi mộc năm ngàn năm luyện chế thành, uy lực rất lớn.”

Chung Vân Tú chậm rãi nói. Lời này của nàng rõ ràng có dấu hiệu muốn mượn đao giết người, nên nàng mới không muốn nói.

Vương Mạnh Bân nhíu đầu mày. Hắn không muốn kết hạ tử thù với Đặng gia. Về phần Thanh Vân cung, vậy càng không cần phải nói. Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân cung là Lưu Hồng Cơ, là tu sĩ Hoá thần trung kỳ. Cao thủ số một số hai tại Thanh Hoàn giới.

“Thanh Hoàn giới không nhỏ, ngoại trừ Dẫn lôi thung và Ngũ lôi tru yêu trận, có lẽ còn có bảo vật dẫn lôi điện thiên địa khác. Ta sẽ phái người lưu ý cho ngươi. Vương đạo hữu một đường vất vả, nếu không ngại thì mời ở lại Chung gia chúng ta. Nếu muốn tài nguyên tu tiên gì, cứ tuỳ ý dặn dò. Ta sẽ phái người thu thập.”

Chung Vân Tú thành khẩn nói. Nàng vừa tiến vào Hoá thần kỳ, cần tĩnh dưỡng một đoạn thờ gian. Có Vương Mạnh Bân toạ trấn Chung gia, có thể đảm đảm Chung gia vững như Thái Sơn.

“Vậy thì đành quấy rầy rồi. Hai vị bạn tốt của ta cũng muốn ở lại Chung gia.”

Vương Mạnh Bân đáp ứng xuống, hắn vốn có ý từ này.

“Hoan nghênh còn không kịp, Vương đạo hữu, mời.”

Chung Vân Tú đầy miệng đáp ứng xuống, làm một tư thế mời.

Vương Mạnh Bân gật gật đầu rồi đi theo Chung Vân Tú bay về hướng Chung gia. Chung Dương Minh sẽ liên hệ Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam, mời bọn họ ở lại Chung gia.



Kim điệp cốc là tổ địa của Đặng gia, Đặng gia đã có truyền thừa hơn vạn năm, từng là gia tộc tu tiên số một số hai tại Thanh Hoàn giới. Thời gian như nước, Đặng gia chậm rãi xuống dốc, nhưng trụ cột vẫn còn.

Mấy năm trước, Đặng gia lại xuất hiện Hoá thần tu sĩ, thế lực một lần nữa đại trướng.

Một toà cự phong chọc trời, đỉnh núi có một quảng trường đá chiếm hơn vạn mẫu. Trung ương quảng trường có một đại pháp trận lớn vạn trượng, pháp trận phủ đầy phù văn đang không ngừng chớp động. Trên pháp trận khảm một khối lớn Kim hoàn thần tinh.

Ở bốn phía pháp trận, dựng bảy mươi hai cột đá bằng bạch ngọc thô to. Trên cột đá khắc đầy phù văn huyền ảo, tản mát ra một trận cấm chế dao động mãnh liệt.

Một đạo độn quang từ phía chân trời xa xa bay tới, rồi chợt dừng lại trên quảng trường đá, chính là Đặng Thiên Hâm.

Hắn chau màu, một bộ dáng tâm sự trùng trùng.

Hắn phụng mệnh đi tìm Thiên hư ngọc ngư, kết quả lại không lấy được Thiên hư ngọc thư.

Đặng Thiên Hâm thở dài một hơi, cẩn thận nghĩ, cũng chỉ có thể xin lão tổ tông giúp đỡ. Vương Mạnh Bân tinh thông lôi độn thuật, chỉ dựa vào một mình hắn bắt không được Vương Mạnh Bân. Nhưng Thiên hư ngọc thư mười phần quan trọng, hắn hy vọng lão tổ tông linh giới có thể xuống hạ giới.

Hắn lấy ra một mặt trận bàn thanh quang lập loè, đánh vào mấy đạo pháp quyết, trận bàn chợt đại lượng.

Ngay sau đó, phù văn bên ngoài bảy mươi hai cây cột đá nhất thời nở rộ ra linh quang chói mắt. Ngay sau đó, toàn bộ đại trận chớp động hẳn lên, giống như động đất vậy.

Trận văn trên pháp trận đều đại lượng, tuôn ra vô số phù văn lơ lửng trên không. Rồi ngưng tụ thành một tấm đại pháp kính lớn hơn mười trượng, mặt kính bóng loáng trong suốt.

Mặt kính sau một cái mơ hồ thì hiện lên dáng người thướt tha của một thiếu phụ váy lam.

Thiếu phụ váy lam có ngũ quan như hoạ, da thịt như tuyết, mi tâm điểm kim ra hình giọt nước, tựa như đại biểu cho cái gì đó.

“Tôn nhi bái kiến lão tổ tông!”

Đặng Thiên Hâm vội vàng khom mình hành lễ, thần sắc cung kính.

“Thế nào, lấy được Thiên hư ngọc thư hay chưa?”

Thiếu phụ váy lam mở miệng hỏi, giọng điệu có chút lãnh đạm.

Gia tộc tu tiên vượt qua ba đời, quan hệ cũng sẽ phai nhạt.

“Lão tổ tông, người nọ đã tiến vào Hoá thần kỳ, tinh thông lôi pháp, ta căn bản không bắt được hắn. Tôn nhi lấy danh nghĩa luận bàn giao thủ với hắn, bị hắn đả thương.

Đặng Thiên Hâm thật cẩn thận nói.

“Thanh Vân cung không phải cho ngươi vài món linh bảo sao? Ngươi vẫn không thể bắt được người này?”

Giọng điệu thiếu phụ váy lam lạnh lùng.

“Tôn nhi vô năng, thỉnh lão tổ tông trách phạt. Tôn nhi không nắm chắc tuyệt đối nên không dám hạ tử thủ. Nếu lão tổ tông ban thưởng thông thiên linh bảo, tôn nhi nhất định có thể bắt được người này.”

Thần sắc Đặng Thiên Hâm khẩn trương, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.

“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi, có ai có bản lãnh đưa thông thiên linh bảo đến hạ giới? Đến tu sĩ Hợp thể kỳ cũng không có năng lực này. Nếu có thể làm như vậy, ta đã sớm làm rồi.”

Thiếu phụ váy lam nghiêm mặt khiểm trách.

Thần sắc Đặng Thiên Hâm xấu hổ. Nếu không thể thỉnh chi viện bên ngoài, chỉ dựa vào một mình hắn, quả thật không nắm chắc sẽ bắt được Vương Mạnh Bân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận