Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3072: Cơ hội thành lập gia tộc

“Cha, ngài phái ai đi? Đáng tin? Ai biết Trần sư thúc cùng Lâm sư thúc mượn sức bao nhiêu người? Làm không tốt bị bọn họ độc chiếm, vẫn là thôi đi! Mấy loại linh dược đó vô cùng có lợi đối với tu vi của con, con phải lấy được tới tay, ngài vẫn là tốn thêm tâm tư huấn luyện đệ tử tiến vào Huyền Linh động thiên đi! Tránh giẫm vào vết xe đổ lần trước.”

Tống Ngọc Thiền uyển chuyển từ chối, ánh mắt kiên định.

Tống Nhất Minh gật gật đầu, đáp ứng.



Nửa tháng thời gian rất nhanh trôi qua.

Một cái hồ nước màu lam lớn hơn ngàn mẫu, linh ngư đủ mọi màu sắc ở trong hồ truy đuổi, giữa hồ nước có một đài đá màu lam lớn nghìn trượng.

Một ông lão áo bào lam sắc mặt hồng nhuận ngồi ở cạnh đài đá, trên tay nắm một cái cần câu màu xanh, hồ nước trong suốt thấy đáy, có thể rõ ràng nhìn thấy, lưỡi câu là vuông góc, không có bất cứ gai nhọn nào.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

Ông lão áo bào lam tên Liễu Triệt, Luyện Hư trung kỳ, hắn từng tiến vào Huyền Linh động thiên.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên là cố ý tới bái phỏng Liễu Triệt, Liễu Triệt bảo bọn họ ở một bên xem hắn câu cá, đã bảy ngày, còn chưa câu được một con linh ngư nào.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên không hỏi nhiều, lẳng lặng chờ đợi.

Một lá bùa truyền âm bay vào, lơ lửng ở giữa không trung.

Liễu Triệt coi như chưa nghe thấy, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cũng không để ý tới.

Một con linh ngư màu vàng bồi hồi ở quanh lưỡi câu, tựa như có chút tò mò.

Một trận gió khẽ thổi tới, mặt hồ nổi lên một trận gợn sóng, thổi động dây câu, kéo động lưỡi câu.

Linh ngư màu vàng chậm rãi bơi tới, cắn về phía lưỡi câu, lưỡi câu vuông góc đương nhiên không móc được miệng linh ngư, nhưng một cử động này của nó đưa tới không ít linh ngư, chúng nó đều đuổi theo rỉa lưỡi câu, lưỡi câu ở trong nước không ngừng chớp lên, giống như một con côn trùng còn sống.

Liễu Triệt nhẹ nhàng rung lên cổ tay, dây câu vặn vẹo không ngừng.

Mười mấy con linh ngư bị dây câu cắt thành vô số khối, máu tươi nhuộm đỏ một mảng hồ nước.

Một lát sau, hồ nước khôi phục nguyên dạng, không có gì khác với lúc trước, sau thời gian một chén trà nhỏ, lại có linh ngư bơi tới, bồi hồi ở phụ cận lưỡi câu.

“Vương sư điệt, Uông sư điệt, các ngươi đã nhìn ra cái gì?”

Liễu Triệt mở miệng hỏi, giọng có chút khàn khàn.

Vương Trường Sinh nghĩ một lát, nói: “Không có mồi câu có thể chế tạo mồi câu, đừng bị biểu hiện giả dối mê hoặc.”

“Đừng nước chảy bèo trôi, phải có chủ kiến của mình.”

Uông Như Yên nói như vậy.

“Ta có thể sống sót rời khỏi Huyền Linh động thiên dựa vào ba điểm, thứ nhất, ta không tin người khác, cho dù ngươi lợi hại nữa, gặp một đồng bạn ngu xuẩn, cũng sẽ hại chết ngươi; Thứ hai, đừng tin tưởng thứ ngươi nhìn thấy, đặc biệt lúc thứ này rất dụ hoặc; Thứ ba, lúc nào cũng phải nghĩ sẵn đường lui, đường lui càng nhiều càng tốt.”

Liễu Triệt chậm rãi nói, giọng nghiêm khắc.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời khom mình hành lễ, trăm miệng một lời: “Đa tạ Liễu sư thúc dạy bảo, đệ tử đã nhớ kỹ.”

Liễu Triệt búng hai ngón tay, một đạo hào quang màu lam bay ra, đánh trúng lá bùa truyền âm, tiếng Tống Nhất Minh chợt vang lên: “Liễu sư điệt, mang Vương sư điệt cùng Uông sư điệt đến tổ sư điện một chuyến.”

“Đi thôi! Chưởng môn sư bá gọi chúng ta đi qua rồi.”

Liễu Triệt dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hóa thành ba đạo độn quang xé gió lao đi, biến mất ở chân trời.

Một tòa cung điện màu lam khí thế hùng vĩ, mái cong đấu củng, trên cột đá thô to có khắc hình kỳ lân, giao long, phượng hoàng các loại dị thú, sống động như thật.

Cửa chính rộng mở, bên trên treo một tấm bảng hiệu hào quang màu lam lưu chuyển không chừng, bên trên viết ba chữ to màu vàng “Tổ Sư Điện”, cực kỳ bắt mắt.

Trong đại điện tụ tập hơn ba mươi tu sĩ, đều là Hóa Thần kỳ.

Trên tường treo mấy chục bức tranh, đây là bức tranh các đời tu sĩ Hợp Thể của Trấn Hải cung, phía dưới mỗi một bức tranh đều có bàn thờ độc lập, trên bàn thờ bãi bày một cái linh bài vị hào quang màu lam lập lòe, bên trên viết một hàng văn tự màu vàng.

Tu sĩ Hóa Thần chia làm hai tổ đứng, đứng ở trước nhất là một thanh niên áo lam diện mạo hiên ngang cùng một thiếu nữ váy đỏ dáng người gầy. Thanh niên áo lam dáng người khôi ngô, tay chân thô to, tràn ngập lực lượng, thiếu nữ váy đỏ ngũ quan như vẽ, da thịt trắng như tuyết, cho người ta một loại ấn tượng yếu không ra được gió.

Thanh niên áo lam tên Triệu Hồng, thiếu nữ váy đỏ tên Mã Thiên Thiên, hai người đều có tu vi Hóa Thần đại viên mãn, đều là một trong tam thập lục kiệt của Trấn Hải cung, phân biệt lệ thuộc phe phái phi thăng cùng phe phái bản thổ.

Ba đạo độn quang bay vào, chính là ba người bọn Liễu Triệt.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vội vàng hướng tới đội ngũ chỗ Triệu Hồng đi đến, đứng ở phía sau cùng, Liễu Triệt đứng ở một bên.

“Hai vị này chính là Vương sư điệt cùng Uông sư điệt từ hạ giới phi thăng sao? Liễu sư đệ, ngươi không sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý sao?”

Một thiếu phụ váy vàng dáng người đầy đặn khẽ cười nói, ngực hơi phập phồng, khe rãnh rõ ràng.

“Bọn họ đã có thể từ hạ giới phi thăng, tự nhiên là có vài phần bản lãnh, Lý sư tỷ thế mà phái ra Mã sư điệt cùng Phong sư điệt, không sợ bọn họ gặp chuyện?”

Liễu Triệt cười khẩy nói. Thiếu phụ váy vàng tên Lý Thiến, Lý Thiến và Liễu Triệt giống nhau, đều từng tiến vào Huyền Linh động thiên hơn nữa còn sống đi ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận