Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1946: Trở về di chỉ Trấn Hải tông

Đôi mắt phượng của Tử Nguyệt tiên tử sáng lên hào quang màu tím, ở dưới linh đồng của nàng nhìn chăm chú, không gian phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy không ít bóng đen, những bóng đen này đều là quỷ vật.

Linh đồng của Tử Nguyệt tiên tử là trời sinh, có thể phát hiện bóng dáng quỷ vật, nhưng không thể phát hiện vết nứt không gian tồn tại, linh đồng của nàng so ra kém xa xa Kim Nguyệt Linh Đồng của Diệp Lâm, cũng kém Ô Phượng Chi Đồng của Uông Như Yên, càng kém Hoàng Tuyền Pháp Mục của Diệp Hải Đường, lợi hại nhất thuộc về Kim Nguyệt Linh Đồng của Diệp Lâm, tiếp theo đến Ô Phượng Chi Đồng của Uông Như Yên.

Nếu là đụng tới vết nứt không gian di động, Tử Nguyệt tiên tử không nhất định có thể phát hiện, cái này phải nhờ vào thần thức mạnh mẽ của Vương Trường Sinh.

Xung quanh đều là một mảng xám xịt, thỉnh thoảng truyền đến một tràng tiếng quỷ khóc sói tru, cho người ta một loại cảm giác áp lực.

Một đường tới đây, bọn họ đụng tới không ít quỷ vật cấp thấp, nhưng các quỷ vật này không thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.

Một canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở trên không một mảng hải vực màu đen, chung quanh là một mảng sương mù màu đen dày đặc, thấy không rõ tình huống phía trước. Thần thức Vương Trường Sinh cũng chỉ có thể phóng ra hai trăm trượng, xa nữa thì có lòng mà không có sức.

Đột nhiên, thần thức Vương Trường Sinh cảm nhận được, có cái gì nhanh chóng bay về phía bọn họ, nháy mắt đến trước mặt bọn họ, rõ ràng là mấy vết nứt không gian dài mấy trượng, như ẩn như hiện, nếu không phải thần thức Vương Trường Sinh đủ mạnh mẽ, hắn cũng không nhất định phát hiện.

“Điền sư muội cẩn thận.”

Vương Trường Sinh hầu như là theo bản năng, tay phải ôm Tử Nguyệt tiên tử, tránh sang bên cạnh.

Mấy vết nứt không gian sát qua bên người bọn họ, vài tiếng kêu thảm vang lên, mười mấy quỷ vật bị vết nứt không gian chém thành hai nửa, toát ra một làn khói, chợt biến mất không thấy nữa.

Hắn ôm Tử Nguyệt tiên tử, noãn ngọc ôn hương, một mùi thơm xử nữ thoang thoảng bay vào trong mũi hắn, quan trọng nhất là, ngực hắn như đè ở trên thứ gì mềm nhũn.

“Sư huynh, ngươi buông ta ra trước.”

Tử Nguyệt tiên tử vẻ mặt đầy thẹn thùng, nàng lần đầu tiên trong đời bị người khác phái ôm vào trong lòng, một mùi nam tính trưởng thành bay vào mũi của nàng, trái tim của nàng đập loạn nhịp, vành tai cũng đỏ hết lên.

Vương Trường Sinh ngượng ngùng cười, buông lỏng Tử Nguyệt tiên tử.

“Ai trốn ở nơi đó!”

Vương Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng, nắm tay phải đánh về phía không trung phía trước, vô số ánh sáng màu lam toát ra, chợt hóa thành một cái bóng nắm đấm màu lam lớn hơn mười trượng, mang theo một tràng tiếng xé gió chói tai, đánh về phía không trung phía trước.

Ầm ầm ầm!

Cái bóng nắm đấm màu lam nhập vào trong sương mù màu đen dày đặc, truyền ra một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, sương mù màu đen bị đánh tan không ít, cũng chưa có gì khác thường.

“Là quỷ vật Nguyên Anh kỳ kia! Nó nhằm vào chúng ta.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Nguyệt tiên tử biến sắc, kinh hô.

Sương mù màu đen dày đặc xung quanh kịch liệt quay cuồng một trận, tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng, trong sương mù màu đen dày đặc mơ hồ có thể thấy được một mảng lớn quỷ ảnh màu đen, số lượng nhiều tới mấy trăm.

Vương Trường Sinh khẽ hừ một tiếng, hai tay hướng lên trên, làm thành vòng âm.

Nước biển bình tĩnh phía dưới như sôi trào lên, kịch liệt quay cuồng, bốc lên những bọt nước, cực kỳ cổ quái.

Ầm ầm ầm!

Ở trong một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, nước biển phạm vi năm dặm nổ vỡ ra, sóng nước bắn tung lên cao hơn trăm trượng, linh thuật Kinh Đào Hải Lãng.

Một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn trăm con quỷ vật cấp thấp bị sóng nước dày đặc xuyên thủng thân thể, sau khi toát ra một làn khói, chúng nó hóa thành những viên âm châu màu đen.

Một mảng lớn sóng nước tới gần một đám mây màu đen, sóng nước chợt tản ra, như chịu lực lượng thần bí nào đó.

Không gian nổi lên dao động, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn hơn trăm trượng bỗng dưng hiện lên, mặt ngoài bàn tay khổng lồ màu lam tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, tản mát ra một luồng khí tức kinh khủng.

Mây đen vội vàng bay về phía xa, nhưng đúng lúc này, một chuỗi tiếng chuông dồn dập vang lên, tốc độ mây đen chậm lại.

Ầm ầm ầm!

Bàn tay khổng lồ màu lam vỗ trúng mây đen, truyền ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, một con lệ quỷ màu đen khuôn mặt dữ tợn từ trong mây đen ngã ra.

Nó còn chưa kịp thở dốc, một làn sóng nhiệt kinh người đập vào mặt, là một con hỏa tước màu đỏ lớn hơn mười trượng, nước biển phía dưới bốc hơi lên không ít, toát ra một mảng lớn sương mù màu trắng.

Lệ quỷ màu đen ngửa mặt lên trời thét dài, phun ra một làn sóng âm xám xịt.

Hỏa tước màu đỏ và sóng âm màu xám va chạm, hào quang hai màu đỏ xám đan xen, bộc phát ra linh quang chói mắt cùng một làn sóng khí mạnh mẽ, bọt sóng bắn tung lên cao hơn trăm trượng.

Rất nhanh, sóng âm màu xám chia năm xẻ bảy, hỏa tước màu đỏ lao về phía lệ quỷ màu đen, lệ quỷ màu đen muốn tránh đi, một chuỗi tiếng chuông dồn dập vang lên.

Tốc độ của lệ quỷ màu đen chậm lại, hỏa tước màu đỏ đánh lên trên thân nó, hóa thành ngọn lửa hừng hực bao phủ lệ quỷ màu đen.

Ầm ầm ầm!

Mặt biển màu đen phía dưới chợt nổ tung, hơn một ngàn mũi tên nước màu đen dài cả thước bắn ra, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận