Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5462: Lần nữa tiến vào đàn tràng

Vương Viên đã tiến vào Đại Thừa kỳ, hắn thân thể mạnh mẽ, Vương gia chế tạo cho hắn bảo vật loại trọng lượng, lại thêm con rối thú bậc tám trong kho báu, hẳn là không có vấn đề lớn.

Đổng Tuyết Ly nói có đạo lý, thật sự có cường địch, Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly chưa chắc chống đỡ được. Kẻ địch bọn họ có thể ngăn trở, có hộ tộc đại trận, Vương Như Mộng và Vương Viên có thể chống đỡ được.

Xuất phát từ cẩn thận, để bộ phận tộc nhân tiến vào Thanh Liên động thiên tránh một chút tương đối tốt hơn.

Đám người Vương Thanh Phong đáp ứng, phân công nhau hành động.

Đám người Vương Trường Sinh lợi dụng truyền tống trận tới đất liền, Vương Như Mộng thì khởi động bộ phận cấm chế của hộ tộc đại trận, đồng thời mang tộc nhân phân tán ở nơi khác.

...

Kim Hâm sơn mạch ở trung bộ Huyền Linh đại lục, kéo dài mấy ngàn vạn dặm, nơi này có một mỏ Kim Tây Thạch cỡ lớn, thuộc về địa bàn của Huyền Thanh phái.

Một cánh cửa ánh sáng chín màu cao vạn trượng lơ lửng ở bầu trời, mặt ngoài cánh cửa ánh sáng có hư ảnh Chân Long Thiên Phượng Kỳ Lân Huyền Vũ.

Một đạo hào quang màu vàng từ phía chân trời xa xa bay tới, tốc độ đặc biệt nhanh.

Không qua bao lâu, hào quang màu vàng dừng lại, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu vàng, Trần Nguyệt Dĩnh, Triệu Vân Tiêu và Tống Ngọc Thiền đứng trên con thuyền bay.

Trịnh Nam cùng Trình Chấn Vũ tiến vào Đại Thừa kỳ, phụ trách tọa trấn Ngọc Hi sơn mạch, Trần Nguyệt Dĩnh dẫn theo hai người Triệu Vân Tiêu tới tầm bảo.

Trấn Hải cung có ba vị đệ tử trùng kích Đại Thừa kỳ thất bại, bao gồm một linh thể giả. Nói tới, đám người Tống Ngọc Thiền có thể tiến vào Đại Thừa kỳ, là nhờ Trần Nguyệt Dĩnh chinh chiến khắp nơi, thu gom tài nguyên tu tiên, đặc biệt đồ vật đối phó Vực Ngoại Thiên Ma.

Không có Trần Nguyệt Dĩnh, Trấn Hải cung không có hôm nay.

“Mảnh vỡ tiên giới!”

Tống Ngọc Thiền vẻ mặt kích động, nhìn về phía cánh cửa ánh sáng chín màu trên bầu trời.

“Trần tiên tử, động tác của ngươi thật nhanh nha!”

Một giọng nam tử vang dội cất lên.

Vừa dứt lời, một đạo hào quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, sau khi lóe lên một cái, dừng lại, hiện ra một bức tranh cuộn tròn hào quang màu xanh lập lòe, Huyền Thanh Tử, Ngọc Phù tiên tử cùng một thanh niên áo xanh ngũ quan anh tuấn đứng ở trên bức tranh cuộn tròn màu xanh.

Huyền Thanh phái bây giờ có năm vị tu sĩ Đại Thừa, nhưng tuyên bố với bên ngoài chỉ có ba người.

Thanh niên áo xanh tên Hứa Lâm, là Bách Mộc Chi Thể, Đại Thừa sơ kỳ.

Hai tu sĩ Đại Thừa khác cũng là linh thể giả, tiến vào Đại Thừa kỳ thời gian không dài, Huyền Thanh Tử cân nhắc đến mảnh vỡ tiên giới có chân linh, liền để bọn họ tọa trấn Huyền Thanh phái, hắn dẫn theo Ngọc Phù tiên tử cùng Hứa Lâm tới mảnh vỡ tiên giới tầm bảo.

“Lâm đạo hữu, động tác của ngươi thật nhanh nha!”

Trần Nguyệt Dĩnh cười nói.

Huyền Thanh Tử gật gật đầu, hỏi: “Vương đạo hữu còn chưa tới sao?”

Hắn vẫn là Đại Thừa trung kỳ, linh vực tu luyện đến tiểu thành, đã mở một khiếu, phần thực lực này không kém, nhưng so với Vương Trường Sinh vẫn là có chênh lệch.

Trần Nguyệt Dĩnh đang muốn nói cái gì, Tống Ngọc Thiền quay đầu nhìn về phía bầu trời nơi xa, nói: “Vương sư đệ đến rồi.”

Vừa dứt lời, một đạo hào quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, tốc độ rất nhanh.

Không qua bao lâu, hào quang màu xanh dừng lại, hiện ra tàu Thanh Liên, Vương Trường Sinh, Vương Thanh Phong... mười mấy vị tu sĩ Đại Thừa đứng trên boong tàu, Từ Lỗi cùng Lam Phúc Không cũng có mặt.

Vương gia phái người thông báo Từ Lỗi, xem như quan tâm đối với hắn, về phần Lam Phúc Không, hắn ở trên đường đụng tới đám người Vương Trường Sinh liền dẫn theo gã đi cùng.

Lam Phúc Không trước mắt là Hợp Thể đại viên mãn, thiếu linh vật Đại Thừa, hắn không tính cùng nhau hành động với Vương gia, tính cùng nhau tầm bảo với tộc nhân, cố một phen.

Vương gia xuất động mười mấy tu sĩ Đại Thừa, Lam Phúc Không đi theo ngược lại là trói buộc, cũng không giúp được cái gì, càng không được chia cái gì.

Lam gia bây giờ có bảy vị tu sĩ Hợp Thể, Lam Phúc Không mang theo bốn vị tu sĩ Hợp Thể.

“Vương đạo hữu, ngươi cuối cùng đã đến.”

Huyền Thanh Tử cười nói, ánh mắt rất nhanh lướt qua trên người Từ Lỗi.

Từ Lỗi đổi nơi đầu nhập, nếu không phải Vương Trường Sinh thực lực mạnh mẽ, lại đã đánh tiếng với Huyền Thanh Tử, đủ nể mặt Huyền Thanh Tử, bằng không Huyền Thanh Tử khẳng định phải thu thập Từ Lỗi.

“Vương sư đệ, Vương gia các ngươi thật sự là làm người ta chấn động.”

Triệu Vân Tiêu vẻ mặt hâm mộ.

Trấn Hải cung có sáu vị tu sĩ Đại Thừa, thế này đã là cực may mắn, Vương gia thế mà có mười mấy vị tu sĩ Đại Thừa.

Vương Trường Sinh bình thản cười, đang muốn nói cái gì, lại nhìn về phía chân trời xa xa, một đạo hào quang màu bạc xuất hiện ở phía chân trời.

Một tiếng hổ gầm vang vọng trời đất cất lên, một đạo hào quang màu đỏ xuất hiện ở phía chân trời xa xa, không qua bao lâu, hào quang màu đỏ dừng lại, rõ ràng là một con hổ khổng lồ màu đỏ lưng mọc cánh thịt màu bạc, mấy chục tu sĩ đứng trên lưng con hổ khổng lồ màu đỏ, Tôn Thiên Hổ cùng Công Tôn Ưởng cũng ở bên trong.

Con hổ khổng lồ màu đỏ là bản mạng linh thú Lôi Dực Viêm Hổ của Tôn Thiên Hổ, đã tiến vào bậc bảy, độ tinh thuần huyết mạch khá thấp, dùng Khai Linh Đan cũng không cách nào hóa thành hình người, có thể nói tiếng người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận