Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4729: Viện binh chạy tới (1)

“Tôn sư tỷ phát hiện động phủ tọa hóa của Cửu Kiếm Chân Quân, vừa vặn tu sĩ Vương gia cũng có mặt, bọn họ đã đánh nhau, chết không ít tu sĩ, viện binh Vương gia đang trên đường, chúng ta phải chạy qua nhanh một chút.”

Tô Thanh Hành giọng điệu trầm trọng, trì hoãn thêm một khắc đồng hồ, truyền thừa Cửu Kiếm Chân Quân có thể sẽ rơi vào trên tay Vương gia.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức chạy qua, nhất định phải đạt được truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân.”

Liễu Truyền Đình sắc mặt ngưng trọng.

Ba người bọn Tô Thanh Hành rời khỏi Kỳ Vân sơn mạch, đi Thanh Hồng sơn mạch.

...

Thanh Hồng sơn mạch, một đạo độn quang nhanh chóng lướt qua bầu trời.

“Bây giờ mới muốn đi? Không cảm thấy đã quá muộn sao? Giao Cửu Kiếm Lệnh ra đây!”

Một giọng nữ tử lạnh như băng vang lên, vừa dứt lời, không gian nổi lên dao động, một bàn tay trắng xóa bỗng dưng hiện lên, vỗ trúng độn quang, truyền ra một tiếng nam tử kêu thảm thiết.

Một bóng người chật vật từ trên cao rơi xuống, nặng nề nện trên mặt đất, chính là Vương Nhất Nhị.

Quần áo của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, chỗ ngực trái có một vết thương khủng bố, thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

Đám người Vương Quảng Minh rời khỏi không bao lâu, viện binh Lãnh Diễm phái liền tới, ba vị tu sĩ Luyện Hư đến đây, chín đánh sáu, bọn họ căn bản không phải đối thủ.

Một phen giao chiến, Vương Điển Long và Phùng Nguyệt Thấm bất hạnh gặp nạn.

Tiếp tục liều mạng với tu sĩ Lãnh Diễm phái, khẳng định sẽ toàn quân bị diệt, tầm bảo có thể sẽ động tới cấm chế mạnh mẽ hoặc đụng tới yêu thú cấp cao. Vì thế, gia tộc phát ra một tấm Thiên Cương Thần Lôi Phù cho Vương Nhất Nhị, tầm bảo phá cấm hoặc đụng tới yêu thú bậc bảy, có thể phát huy công dụng.

Vương Nhất Nhị lấy ra Thiên Cương Thần Lôi Phù, phối hợp với đám người Lam Phúc Không, tiêu diệt hai tu sĩ Luyện Hư, sau đó dùng Cửu Kiếm Lệnh mở ra cửa vào Cửu Kiếm Tháp, để Vương Tú Linh với Vương Tú Lung tiến vào Cửu Kiếm Tháp, hy vọng có thể đạt được truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân.

Nếu có thể nắm giữ Cửu Kiếm Tháp, tu sĩ Lãnh Diễm phái không vào được, đến nhiều tu sĩ Luyện Hư nữa cũng vô dụng.

Làm xong những thứ này, Vương Nhất Nhị và Lam Phúc Không phân tán phá vây, nhưng Vương Nhất Nhị bị Tôn Tuyết nhằm vào. Tôn Tuyết từ nơi xa bay tới, tay trái của nàng không cánh mà bay, trên mặt đầy sát khí.

Vương Nhất Nhị thế mà có phù triện bậc bảy lôi thuộc tính, phù triện bậc bảy ở Huyền Linh đại lục rất quý giá, chủ yếu là số lượng chế phù sư bậc bảy tương đối ít.

Lãnh Diễm phái từng xuất hiện chế phù sư bậc bảy, nhưng đó là trước kia, phù triện bậc bảy tích góp được cũng không nhiều, chủng tộc đại chiến tiêu hao không ít, cũng may thu được một ít phù triện bậc bảy, gửi ở kho báu tông môn, đi cấm địa hoặc hiểm địa chấp hành nhiệm vụ mới có thể xin một tấm phù triện bậc bảy.

Tôn Tuyết đi ngang qua Khảm Nguyên cốc, tham gia hội đấu giá, bất ngờ phát hiện một tấm Cửu Kiếm Lệnh, ra giá cao đấu giá được. Khi bọn họ đi ngang qua Thanh Hồng sơn mạch, trùng hợp đám người Lam Phúc Không mở ra cấm chế, Cửu Kiếm Tháp hiện thế, hấp dẫn bọn họ chạy qua.

Trên người nàng không có phù triện bậc bảy, Vương Nhất Nhị lấy ra Thiên Cương Thần Lôi Phù, thiếu chút nữa đã giết Tôn Tuyết, nàng hận Vương Nhất Nhị thấu xương, một mình đuổi giết Vương Nhất Nhị, dùng Cửu Kiếm Lệnh mở ra cửa vào, để bốn đồng môn tiến vào Cửu Kiếm Tháp tầm bảo, hai đồng môn đuổi giết Lam Phúc Không.

Diệt Vương Nhất Nhị và Lam Phúc Không, lại tiến vào Cửu Kiếm Tháp cũng không muộn, dù sao bọn họ thủ ở bên ngoài, con cháu Vương gia dám ra, vậy thì giết bọn họ.

Trong mắt Vương Nhất Nhị lộ ra một mảng tàn nhẫn, bấm pháp quyết, ngoài thân tràn ra một quầng sáng, một bóng người thật lớn xuất hiện ở bầu trời trên đỉnh đầu, chính là pháp tướng.

“Ha ha ha!” Một đợt tiếng cười điên cuồng vang lên, quanh quẩn không dứt ở phạm vi mấy ngàn dặm.

Một làn sóng âm màu vàng óng thổi quét ra, hướng thẳng đến Tôn Tuyết, nhiều ngọn núi nổ tung, mặt đất nhoáng lên một cái rất khẽ.

Tôn Tuyết khẽ nhíu lông mày lá liễu, thúc giục pháp tướng, tay phải hư ảnh nữ tử bổ về phía hư không, vô số hàn khí màu trắng toát ra, hóa thành một bàn tay trắng xóa, nghênh đón.

Một tiếng nổ qua đi, bàn tay màu trắng cùng sóng âm màu vàng đồng quy vu tận, sóng khí mạnh mẽ chấn nứt hư không, xuất hiện lượng lớn vết nứt, vết nứt nhanh chóng biến mất.

Hư ảnh nữ tử phun ra một quầng sáng trắng xóa, nơi đi qua, không gian xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng, trên bầu trời bay xuống lượng lớn bông tuyết màu trắng, gió lạnh thổi quét qua, những thanh kiếm băng màu trắng hiện lên, chém về phía Vương Nhất Nhị.

Mặt đất lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn ra.

Đúng lúc này, một tiếng kiếm ngân trong vắt vang dội cất lên, vang vọng thiên địa, một đạo hào quang màu đỏ từ nơi xa bay vút đến, như một dòng sông màu đỏ chảy xiết, đánh tan kiếm băng màu trắng đang lao tới.

Hào quang màu đỏ khí thế như cầu vồng, nháy mắt đã tới trước mặt Tôn Tuyết.

Tôn Tuyết không dám sơ ý, vội vàng triệu ra một tấm khiên lóe ra hào quang màu trắng, nghênh đón.

“Keng” một tiếng vang trầm, hào quang màu đỏ bị tấm khiên màu trắng chặn được, hiện ra một thanh phi kiếm lóe ra hào quang màu đỏ, linh khí kinh người.

Không gian trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một cái móng rồng màu xanh thật lớn bỗng hiện lên, bổ về phía pháp tướng của Tôn Tuyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận