Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3211: Phá giải cấm chế pháp môn tu luyện Thái Hư Đoán Thần Quyết (2)

Phù văn trong hư không linh quang ảm đạm xuống, chậm rãi tán loạn biến mất.

Vương Trường Sinh ướt đẫm mồ hôi, trên trán tràn đầy mồ hôi.

“Rốt cuộc phá giải được rồi.”

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không phải tu luyện 《 Thái Hư Đoán Thần Quyết 》 ba tầng đầu, thần thức của hắn cũng không đủ để mở ra cấm chế.

Mấy năm nay, Vương Trường Sinh tìm hiểu không ít trang Thiên Hư Ngọc Thư này, từng thử rất nhiều loại biện pháp, phát hiện lực lượng thần thức mới có thể phá vỡ một bộ phận cấm chế.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đôi mắt khép hờ.

Một canh giờ sau, Vương Trường Sinh mở đôi mắt ra, thở phào ra một ngụm khí đục.

Hắn rót pháp lực vào Ảnh Trúc, Ảnh Trúc phun ra một quầng sáng màu trắng, trong quầng sáng là hơn vạn văn tự huyền ảo.

Lúc Vương Trường Sinh ở Trấn Hải cung, chuyên môn đi Tàng Kinh Các của Trấn Hải cung tìm đọc văn tự điển tịch liên quan dị tộc, học được không ít.

Xem xong nội dung, Vương Trường Sinh nhất thời mừng rỡ.

Những văn tự này ghi lại là phương pháp tu luyện Thái Hư Đoán Thần Quyết tầng thứ bốn đến thứ sáu, dựa theo ghi lại, tu luyện đến tầng thứ sáu, thần thức có thể tăng trưởng gấp đôi.

Phải biết rằng, tu vi càng cao, độ khó tăng trưởng thần thức càng cao, có thể tăng trưởng gấp đôi thần thức, tương đối đáng sợ. Đương nhiên, bắt đầu từ tầng thứ tư, đã cần tài nguyên tu tiên đặc biệt phụ trợ tu luyện.

“Thiên Hồn Đan, Cửu Chuyển Đoán Linh Trận, Thiên Hồn Ngưng Phách Phù, Hư Nguyên Bàn, phương pháp trái lại rất nhiều, đều không dễ dàng.”

Vương Trường Sinh nhíu mày nói. Thiên Hồn Đan lấy Thiên Hồn Thảo năm ngàn năm làm dược liệu chính, hơn trăm loại linh dược ngàn năm làm dược liệu phụ luyện chế thành. Cửu Chuyển Đoán Linh Trận lấy Dưỡng Hồn Mộc ba vạn năm làm mắt trận, mỗi lần khởi động trận pháp đều cần một loại tài liệu đặc thù gọi là Ngọc Hồn Tinh. Thiên Hồn Ngưng Phách Phù là tài liệu bậc sáu, cần dùng Thiên Hồn Thảo năm ngàn năm làm tài liệu chính luyện chế thành lá bùa, độ khó luyện chế đặc biệt cao. Hư Nguyên Bàn dùng một loại tài liệu Hư Nguyên Tinh luyện chế thành, là trung phẩm thông thiên linh bảo.

Đạt được phương pháp tu luyện tầng thứ tư đến tầng thứ sáu, không kiếm được mấy thứ này phụ trợ, Vương Trường Sinh muốn tu luyện thành công tầng thứ tư cũng không dễ dàng.

Vương Trường Sinh thu hồi Ảnh Trúc, hội đấu giá một lần này quy mô rất lớn, nói không chừng có thể thu thập được một vài thứ.

Hắn vừa ra khỏi phòng, Vương Thu Á và Vương Sâm đi tới trước mặt, trên mặt Vương Thu Á tràn đầy ý cười.

“Thu Á, kiếm được thứ gì tốt? Vui vẻ như vậy?”

Vương Trường Sinh vẻ mặt ôn hoà hỏi.

“Tổ phụ, cháu ở trên một sạp nhỏ dùng giá khởi điểm mua được một khối Kim Húc Thạch, chủ sạp không biết nhìn hàng, cho rằng là Kim Lịch Thạch.”

Vương Thu Á lấy ra một khối khoáng thạch màu vàng nhạt, Kim Húc Thạch là tài liệu luyện khí cấp bốn, mà Kim Lịch Thạch là tài liệu luyện khí bậc ba, giá hai bên chênh lệch không ít.

Vương Thu Á là tầm mạch sư, hiểu biết đối với kim loại khoáng thạch rất cao, nàng không thiếu chút linh thạch này, nhưng bằng vào năng lực của mình, trả giá thấp mua được một khối Kim Húc Thạch, loại vui sướng đó là điều linh thạch không thể cho.

Vương Trường Sinh cười gật gật đầu, khen: “Không tệ, xem ra cháu bình thường rất dụng tâm học tập.”

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thu Á về phòng nghỉ ngơi.

Vương Sâm vào ở phòng của Vương Trường Sinh, ở lại khách sạn trông Vương Thu Á.

Rời khỏi khách sạn, Vương Trường Sinh bắt đầu đi bộ ở trên đường.

Lúc này, sắc trời đã tối đi, nhưng người đi đường trên đường không giảm lại còn tăng, tiếng ồn ào không ngừng bên tai.

Vương Trường Sinh đi một chút nhìn một chút, một canh giờ sau, hắn tới quảng trường tán tu bày sạp.

Ngân Tang Thụ vạn năm phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu sáng toàn bộ quảng trường, lượng lớn tu sĩ bày sạp dưới tàng cây.

“Tới trước được trước, quả trứng linh thú này rõ ràng là ta nhìn trúng.”

“Hừ, ngươi còn chưa trả tiền, ai giá cao thì được, quả trứng linh thú này là của ta.”

“Khinh người quá đáng, Lam gia chúng ta không phải dễ chọc.”

“Lam gia? Ai chẳng biết Lam gia các ngươi chuyên sinh ra bọn nhát gan, chờ chúng ta đánh tới tận cửa, chỉ sợ các ngươi đều phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, ha ha.”

...

Một đợt tiếng khắc khẩu kịch liệt chợt vang lên, Vương Trường Sinh đi tới ngọn nguồn thanh âm.

Trước một sạp nhỏ, hai nam một nữ đang khắc khẩu, một nam tử trong đó là Lam Hải Thắng cháu nội Lam Phúc Không.

Đối diện Lam Hải Thắng, còn lại là một thanh niên áo vàng thân hình cao lớn cùng một thiếu phụ váy xanh dáng người thướt tha, ba người đều là tu sĩ Nguyên Anh.

“Đúng thế, ai chẳng biết gia chủ Lam gia các ngươi quỳ xuống với người khác trước mặt đám đông.”

Thiếu phụ váy xanh cười khẩy nói.

Sắc mặt Lam Hải Thắng nghẹn đỏ bừng, siết chặt hai nắm tay.

Ánh mắt Vương Trường Sinh đặt trên quầy hàng, trên quầy hàng có một quả trứng linh thú hào quang màu đỏ lấp lánh, rất bất phàm.

Ở hạ giới tài nguyên tu tiên có hạn, tu sĩ Nguyên Anh đều là từ trong núi thây biển máu giết ra. Huyền Dương giới tài nguyên tu tiên phong phú, dùng tài nguyên đắp cũng có thể đắp ra một đám tu sĩ Nguyên Anh, các tu sĩ Nguyên Anh này kiến thức cùng lịch duyệt có hạn, bọn họ rất ít rời xa nhà, bình thường đều là ở gia tộc hoặc tông môn tu luyện, phương diện làm người xử thế so với Trúc Cơ hạ giới còn kém hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận