Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1777: Đồng Sinh Chú (2)

Triệu Mị Nhi không nhúc nhích, tùy ý lệ quỷ màu máu nhập vào thân thể biến mất.

“Được ròi chứ! Để ta gieo Đồng Sinh Chú cho ngươi đi!”

Triệu Mị Nhi há mồm phun ra một luồng hào quang màu đen, hóa thành hình một con lệ quỷ màu đen, lệ quỷ màu đen bay về phía Diệp Hải Đường.

Sắc mặt Diệp Hải Đường lạnh lùng, đánh một pháp quyết lên trận bàn.

Ầm ầm ầm! Trong lôi vân bay ra mười mấy tia chớp màu bạc thô to, đánh vào lệ quỷ màu đen, lệ quỷ màu đen nháy mắt biến mất.

“Ngươi đùa giỡn ta? Chán sống rồi?”

Trong mắt Triệu Mị Nhi hiện lên một tia tức giận.

“Là ngươi đùa giỡn ta, ta bây giờ thấy chỉ là ảo thuật nhỉ! Ngươi đưa ra hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, cũng để ta gieo Đồng Sinh Chú trước, chỉ là vì làm tê dại ta mà thôi, đổi vị trí tự hỏi, ta nếu là ngươi, tuyệt đối sẽ muốn giết chết đối phương, mà không phải chủ động đề xuất hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, trên trời sẽ không có cái bánh rơi xuống.”

Diệp Hải Đường cười lạnh nói, Hoàng Tuyền Thần Quang có thể khắc chế ảo thuật, nhưng tu vi của nàng quá thấp, Triệu Mị Nhi nếu là giở trò, Diệp Hải Đường căn bản không phát hiện được.

Một quỷ vật Nguyên Anh kỳ chủ động đề xuất hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, còn để Diệp Hải Đường hạ Đồng Sinh Chú trước, suy nghĩ một chút cũng có vấn đề.

“Ngươi đã không có thành ý, vậy không có gì để nói nữa, ta cho dù chết, cũng sẽ hủy diệt phật môn linh bảo, ngươi liền vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!”

Diệp Hải Đường cười dữ tợn nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt quyết tuyệt, một bộ dáng thấy chết không sờn.

“Dừng tay, vừa rồi chỉ là thử mà thôi, một lần này là thật.”

Triệu Mị Nhi chợt hóa thành ánh sáng xanh lục biến mất, mảng không gian nào đó nổi lên một gợn sóng, hiện ra bóng người Triệu Mị Nhi, vẻ mặt của nàng đầy phức tạp, đã có nét kiêng kị, cũng có thưởng thức.

“Ta làm sao biết ngươi có phải gạt ta hay không, ta vẫn là hủy diệt phật môn linh bảo tương đối tốt hơn, ta chết cũng sẽ không tiện nghi cho ngươi.”

Diệp Hải Đường lật tay lấy ra một lá bùa màu vàng, mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu vàng, chính là Kim Lôi Tru Ma Phù.

Kim Lôi Tru Ma Phù cho dù không thể hủy diệt Kim Phách Ngọc Phật Bội, cũng có thể khiến Kim Phách Ngọc Phật Bội bị hao tổn.

“Có điều kiện gì ngươi cứ nói đi! Không phải yêu cầu quá phận, bản cung có thể đáp ứng ngươi.”

Triệu Mị Nhi trầm giọng nói.

“Chúng ta hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, mặt khác, ta còn muốn gieo thêm một chút cấm chế, tránh cho ngươi có ý nghĩ lệch lạc.”

Diệp Hải Đường đưa ra yêu cầu quá phận, Triệu Mị Nhi khẳng định sẽ không đáp ứng, yêu cầu quá đơn giản, Diệp Hải Đường dễ dàng chịu thiệt, yêu cầu này vừa vặn đủ, chỉ cần hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, ý nghĩa của cấm chế khác không lớn.

“Ta cho ngươi một lần cơ hội nữa, ngươi nếu tiếp tục giở trò, vậy không có gì để nói nữa, ta trực tiếp hủy diệt phật môn linh bảo, nói không chừng có thể hủy diệt Vạn Quỷ Lệnh, ta không dễ chịu gì, cũng sẽ không để ngươi sống khỏe, đơn giản chính là một cái chết.”

Ánh mắt Diệp Hải Đường kiên định, giọng điệu đầy dứt khoát, một bộ tư thế nói là làm.

Sắc mặt Triệu Mị Nhi lúc sáng lúc tối, trầm ngâm thật lâu, nàng đáp ứng.

Một lần này, nàng không giở trò nữa, các nàng hạ Đồng Sinh Chú lẫn nhau, Diệp Hải Đường còn hạ rất nhiều cấm chế ở trên người Triệu Mị Nhi, Triệu Mị Nhi đổ cũng không sợ.

Trừ phi Diệp Hải Đường tu luyện đến Hóa Thần kỳ, nếu không Triệu Mị Nhi chết, Diệp Hải Đường cũng sẽ chết.

Hạ cấm chế xong, Diệp Hải Đường biến đổi pháp quyết, trong miệng niệm chú ngữ huyền ảo, Triệu Mị Nhi hai tay ôm đầu, phát ra từng tràng tiếng kêu thảm thiết, ngoài thân toát ra một làn khói.

Một tiếng quỷ khóc bén nhọn vang lên, Diệp Hải Đường đầu váng mắt hoa, thân thể mềm nhũn, gián đoạn thi pháp, Triệu Mị Nhi lúc này mới khôi phục bình thường.

“Ngươi điên rồi? Ta nếu là chết, ngươi cũng sẽ chết.”

Diệp Hải Đường không cho là đúng, lạnh lùng nói ra: “Ta chỉ là thử một lần cấm chế có phải có hiệu quả hay không, ai biết ngươi có phải lại gạt ta hay không, bây giờ có thể chứng minh ngươi không có vấn đề, ngươi không phải mới vừa nói có linh vật Kết Anh sao? Ngươi là tông chủ Vạn Quỷ tông, khẳng định giấu không ít thứ tốt nhỉ! Lấy ra một ít đan dược để ta dùng chữa thương đi! Bây giờ chúng ta là trên một con thuyền, ta tốt ngươi cũng tốt.”

“Đan dược? Sớm đã không còn, nếu có, bản thân ta sẽ không dùng? Linh vật Kết Anh ngươi lại càng không cần nghĩ nữa, sơn môn cũng bị hủy rồi, bảo vật đều bị quỷ vật khác dọn sạch rồi.”

Diệp Hải Đường nhíu mày, có chút không tin nói: “Vạn Quỷ tông tốt xấu gì cũng là mười đại tông môn của Nam Hải, gia nghiệp lớn, không có thứ gì lưu lại? Ngươi vẫn là muốn giở trò đấu trí với ta.”

Nàng biến đổi pháp quyết, thúc giục một cấm chế khác.

Ngoài thân Triệu Mị Nhi chợt toát ra vô số phù văn màu đen, nàng một lần nữa phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, nàng chỉ có thể lần nữa phát ra một tiếng quỷ khóc bén nhọn đến cực điểm, đánh gãy Diệp Hải Đường làm phép.

“Hơn bốn ngàn năm trôi qua, thật sự có thứ tốt, ta đã sớm dùng hết. Ta vẫn luôn muốn rời khỏi nơi này, đã thử rất nhiều loại biện pháp, rất nhiều bảo vật đều hủy ở dưới cấm chế, chỉ còn lại có Vạn Quỷ Lệnh, ngươi nếu không tin, vậy tiếp tục thúc giục cấm chế, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Triệu Mị Nhi cười lạnh nói, một bộ tư thế vịt chết không sợ nước bóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận