Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1905: Ma đầu lẻn vào (2)

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, toàn bộ đại điện đều bị ngọn lửa hừng hực bao phủ, lửa hai màu xanh đỏ đan xen, tản mát ra sóng nhiệt ngập trời, trên trán thanh niên áo sam xanh toát ra một mảng lớn mồ hôi.

Một bản đàn trào dâng chợt vang lên, ngọn lửa điên cuồng lóe lên rồi tắt, một đạo sóng âm màu lam bay vút ra, nháy mắt đến trước mặt thanh niên áo sam xanh.

Thanh niên áo sam xanh vội vàng vung cờ phướn màu xanh, một mảng ngọn lửa màu xanh bay vút ra, hóa thành một bức tường lửa màu xanh cao hơn mười trượng, che ở trước người.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, bức tường lửa màu xanh nháy mắt nổ tung, sóng âm màu lam đánh lên trên thân thanh niên áo sam xanh, hắn phun ra một ngụm lớn máu tươi, bay ngược đi. Hắn còn chưa đứng vững, không trung chợt toát ra nhiều đốm sáng màu lam, trọng lực đột nhiên tăng, một hạt châu màu lam thật lớn đón đầu nện xuống.

“Không...”

Ầm ầm ầm!

Theo một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thanh niên áo sam xanh bị hạt châu khổng lồ màu lam đập vỡ nát.

Ánh sáng vàng chợt lóe, hiện ra bóng người khí linh.

“Đây đã là tên ngu xuẩn thứ tám. Kẻ duy nhất trước mắt xông qua tầng ba mươi lăm, thế mà muốn vượt tầng thứ ba mươi sáu, thực cho rằng tầng thứ ba mươi sáu dễ vượt như vậy?”

Khí linh lẩm bẩm, vẻ mặt đầy châm chọc.

Nàng thu đi thi thể của thanh niên áo sam xanh, hóa thành nhiều đốm sáng màu vàng biến mất.

...

Tầng thứ ba mươi sáu, Công Tôn Ưởng cùng một con giao long một sừng dài hơn năm mươi trượng chiến đấu kịch liệt. Giao long một sừng toàn thân màu xanh, bụng đầm đìa máu tươi, lượng lớn vảy rơi ở trên mặt đất.

Một con khổng tước màu đỏ hình thể thật lớn, một con giao long toàn thân màu đỏ, còn có mấy ngàn con linh trùng toàn thân ánh vàng rực rỡ, giao long màu xanh hiển nhiên không phải đối thủ.

Giao long màu đỏ cùng giao long màu xanh dây dưa với nhau, tiếng xé gió vang to, một cây trường thương toàn thân ánh vàng rực rỡ bay vút đến, đánh ở trên thân giao long màu xanh, cắm nó ở trên mặt đất.

Một tiếng rên rỉ thê lương vang lên, ánh sáng xanh chợt lóe, giao long màu xanh hóa thành một thanh niên áo sam xanh lưng hùm vai gấu. Trên đầu hắn có một cái sừng màu xanh dài cả thước.

Hắn là Ngao Thụy, ngoại tằng tôn của Ngao Thanh, là một trong những hậu bối Ngao Thanh tương đối coi trọng.

Hắn liên tục vượt ba mươi lăm tầng, chỉ có ở tầng ba mươi lăm tốn sức một phen. Hắn muốn vượt qua Công Tôn Ưởng, trở thành vị thứ hai vạn năm nay xông qua Trấn Tiên tháp tầng thứ ba mươi sáu, lấy nó đặt địa vị của mình ở giao long nhất tộc. Mẫu thân hắn là giao long nhất tộc, nhưng phụ thân hắn không phải giao long nhất tộc, có không ít tộc nhân ở sau lưng nói huyên thuyên.

Hắn quá mức xem trọng bản thân, quá xem thường Trấn Tiên tháp.

Một con khổng tước màu đỏ hình thể thật lớn chợt xuất hiện ở đỉnh đầu Ngao Thụy, một quầng sáng màu đỏ quét ra, che kín Ngao Thụy, Ngao Thụy không thể động đậy.

Một cái vuốt rồng thật lớn từ trên trời giáng xuống, đập vỡ nát đầu Ngao Thụy.

...

Mặt ngoài Trấn Tiên tháp, Ngao Thanh nhíu mày, lật bàn tay, một tấm ngọc bài màu xanh vỡ vụn xuất hiện trên tay. Hắn chà xát bàn tay, ngọc bài màu xanh hóa thành bột phấn biến mất.

Hắn biết rõ, ngoại tằng tôn của hắn đã chết, nếu không bản mạng ngọc bài sẽ không vỡ vụn, muốn trách thì trách gã thực lực không đủ.

Ngoài năm vạn dặm, đảo hoang nào đó, hang núi bí ẩn nào đó, Chu Tư Hồng cùng một ông lão áo xám gầy như gậy trúc đứng chung một chỗ, trên tay ông lão áo xám nắm một tấm Trấn Tiên Lệnh.

“Trấn Tiên tháp thế mà hiện thế rồi, nếu là có thể đạt được một món trọng bảo, mở ra thông đạo không gian sẽ dễ dàng hơn chút, vừa lúc phân thân của ta đạt tới tiêu chuẩn Kết Đan tầng chín.”

Chu Tư Hồng lẩm bẩm, hắn từ Trung Nguyên một đường chạy trốn tới Nam Hải, chính là vì mở ra một thông đạo không gian, nghênh đón ma tộc. Nếu không có ma tộc hỗ trợ, không cần tới ba mươi năm, hắn sẽ tọa hóa.

Vị trí thông đạo không gian có trọng binh gác, hắn đang thu thập bảo vật, tính một lần hành động mở ra một cái thông đạo không gian.

Ông lão áo xám rót pháp lực vào Trấn Tiên Lệnh, Trấn Tiên Lệnh nhất thời tỏa sáng rực rỡ, vô số phù văn màu bạc bay ra, bao vây lấy ông lão áo xám.

Một lát sau, phù văn màu bạc tan đi, ông lão áo xám cũng biến mất.

...

Trấn Tiên tháp, tầng hai mươi chín, Vương Thanh Linh chỉ huy Băng Phong Giao, Long Khâu cùng Ô Tước công kích một ông lão áo bào đen lấm la lấm lét cùng một nữ tử áo bào đen châu tròn ngọc sáng.

Băng Phong Giao không ngừng phun ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng, cái đuôi đảo qua, đánh trên đất trống, nhất thời đập ra một cái hố to. Long Khâu nhanh chóng di động ở lòng đất, mâu đất màu vàng rậm rạp từ lòng đất bay ra. Ô Tước ở trên trời xoay quanh không ngừng, dang đôi cánh, từng quả cầu lửa to bằng trái dưa hấu tạp đánh xuống.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ không ngừng, ông lão áo bào đen và nữ tử áo bào đen căn bản không phải đối thủ, bọn họ có chút luống cuống tay chân, bị Vương Thanh Linh bắt lấy một sơ hở, pháp thuật dày đặc nhất thời bao phủ bóng người bọn họ.

Không trung chợt sáng lên ánh vàng, hiện ra mười mấy cái bàn ngọc màu vàng, trên mỗi cái bàn ngọc đều có một bảo vật.

“Tiếp tục vượt ải.”

Vương Thanh Linh nhìn cũng không thèm nhìn những bảo vật đó, mở miệng nói.

Một mảng hào quang từ dưới chân nàng bay lên, bao phủ bóng dáng nàng cùng linh thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận