Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6836: Tầm bảo (2)

“Quả thật nên làm như vậy, cẩn thận một chút tương đối tốt hơn.”

Vương Thanh Bách bày tỏ rất đồng ý.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, hỏi: “Lê đạo hữu, những năm qua có ai giết người đoạt bảo lấy danh nghĩa tầm bảo hay không? Đỗ Nhị Đỗ tiên tử có cái gì khác thường không? Nàng ấy mời chúng ta đi tầm bảo, nghe nói là động phủ tọa hóa của Thái Sơ Tiên Quân, ngươi điều tra một chút Đỗ tiên tử cùng Thái Sơ Tiên Quân, mau chóng cho ta tin tức.”

“Được, ta lập tức phái người điều tra một chút.”

Lê Thương Hải đáp ứng.

Vương Thanh Sơn ngồi xuống, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

“Nói tới, chúng ta đến Cửu Tinh tiên vực mấy chục vạn năm, còn chưa từng tầm bảo, có lẽ có thể mượn cơ hội này hóa giải bình cảnh.”

Vương Thanh Bách cười nói.

“Chỉ hy vọng như thế, chúng ta rời khỏi lâu như vậy, nói không chừng mẹ đã tiến vào Đại La Kim Tiên.”

Hạ Hầu Dao nói.

“Có khả năng này. Chúng ta nếu hóa giải bình cảnh lại trở về, vậy thì càng tốt hơn.”

Trên mặt Bạch Linh Nhi tràn đầy nụ cười.

Nói chuyện phiếm nửa khắc đồng hồ, pháp bàn đưa tin của Vương Thanh Sơn truyền đến một tràng tiếng rít chói tai, hắn đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng của Lê Thương Hải vang lên: “Trong trăm vạn năm, Huyền Nguyên hải vực từng xảy ra hơn một ngàn sự kiện lấy danh nghĩa tầm bảo giết người đoạt bảo. Đỗ tiên tử ru rú trong nhà, cực ít rời khỏi phường thị, thực lực của nàng không kém, về phần Thái Sơ Tiên Quân, người này quả thật rất nhiều năm chưa lộ diện, đồn đãi hắn đã thân tử đạo tiêu, hắn nắm giữ Luân Hồi pháp tắc, thực lực bất phàm.”

“Ta biết rồi, ngươi làm việc đi!”

Vương Thanh Sơn thu hồi pháp bàn đưa tin, nói với Vương Thanh Bách: “Thanh Bách, phát tin tức cho Đỗ tiên tử, nói chúng ta đáp ứng đi tầm bảo, hy vọng không phải cạm bẫy!”

“Được, ta lập tức liên hệ nàng ấy.”

Vương Thanh Bách đáp ứng, lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, thao tác một phen.

“Thất ca, Đỗ tiên tử nói sáng sớm ở cửa ra phường thị chờ chúng ta.”

Vương Thanh Bách nói.

“Được, ngày mai gặp ở lối ra phường thị, đều trở về nghỉ ngơi đi!”

Vương Thanh Sơn nói.

Bốn người bọn Vương Thanh Bách ai về phòng người ấy, ngồi thiền điều tức.

Sáng sớm hôm sau, bốn người bọn họ xuất hiện ở lối ra phường thị, hai nữ một nam chờ đã lâu.

Vương Thanh Bách nhìn về phía một thiếu nữ váy tím dáng người đầy đặn, nói: “Đỗ tiên tử, chào buổi sáng nha!”

“Chào buổi sáng, nếu không có việc gì, chúng ta xuất phát đi!”

Đỗ Nhị nói.

“Đi nhanh về nhanh đi! Đỡ đêm dài lắm mộng.”

Một ông lão áo bào vàng bụng phệ nói.

Đỗ Nhị gật gật đầu, đoàn người đi ra bên ngoài phường thị.

Ra khỏi phường thị, Đỗ Nhị lấy ra một con thuyền bay màu tím dài ba trượng, đi lên, sáu người bọn Vương Thanh Sơn theo sát sau đó.

Đỗ Nhị bấm pháp quyết, con thuyền bay màu tím sáng lên một đạo hào quang màu tím, bay lên bầu trời, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Nửa năm sau, con thuyền bay màu tím xuất hiện ở một mảng hải vực xanh thẳm mênh mông vô bờ, gió biển thổi từng cơn.

“Còn chưa tới mục tiêu sao? Đỗ tiên tử!”

Ông lão áo bào vàng nhíu mày nói, Đỗ Nhị luôn đi vòng vòng, bọn họ cũng có thể hiểu, nhưng đi vòng vòng mãi, vậy thì không cần thiết.

“Đến rồi, ở ngay phía trước, vòng vo lâu như vậy, thật sự có vấn đề, cũng bị chúng ta phát hiện rồi.”

Đỗ Nhị nói, bấm pháp quyết, con thuyền bay màu tím hướng về phía trước bay đi, không qua bao lâu, dừng ở trên không một hòn đảo hoang phạm vi vạn dặm, trên đảo thảm thực vật rậm rạp, địa thế đông cao tây thấp.

Thần thức Vương Thanh Sơn mở rộng, tra xét rõ ràng cả hòn đảo, chưa phát hiện bất cứ gì khác thường.

Nàng bấm pháp quyết, con thuyền bay màu tím đáp ở bên trong một thung lũng nhỏ ba mặt núi, trong thung lũng cỏ dại um tùm, ở cuối có một cửa hang lớn khoảng một trượng.

“Động phủ tọa hóa của Thái Sơ Tiên Quân ở nơi này?”

Ông lão áo bào vàng tò mò hỏi.

Đỗ Nhị chưa trả lời, sải bước đi về phía cái hang, bốn người bọn Vương Thanh Sơn theo sát sau đó, ông lão áo bào vàng cùng một phụ nhân váy trắng theo sau.

Không qua bao lâu, bọn họ đi tới điểm cuối, xuất hiện ở bên trong một cái hang rộng khoảng một mẫu, vách đá gập ghềnh, đỉnh chóp là một loạt thạch nhũ, nhìn qua không có gì khác thường.

Thần thức sáu người bọn Vương Thanh Sơn đại khai, tra xét rõ ràng, chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

Đỗ Nhị tiên tử vung tay áo, sau khi một vầng sáng màu vàng lướt qua, trên mặt đất đã có thêm một tòa truyền tống trận lớn nghìn trượng.

“Tòa truyền tống trận này truyền tống đến chỗ động phủ tọa hóa của Thái Huyền Tiên Quân, nếu các vị lo lắng có mai phục, vậy thì không cần qua nữa.”

Đỗ Nhị giải thích một câu, đi đến trên truyền tống trận.

Vương Thanh Sơn hơi cân nhắc, đi lên theo, ông lão áo bào vàng và phụ nhân váy trắng cũng đi theo.

Đỗ Nhị đánh vào một đạo pháp quyết, một đạo linh quang lóa mắt phóng lên trời, bao phủ bóng người bọn họ.

Một đợt cảm giác mê muội mỏng manh qua đi, Vương Thanh Sơn phát hiện bọn họ xuất hiện ở một cái hang trong lòng đất lớn trăm mẫu, vách đá lóe lên phù văn, trên vách đá bên trái có một màn hào quang màu vàng, mặt ngoài màn hào quang màu vàng lóe lên phù văn, xuyên thấu qua màn hào quang màu vàng, có thể nhìn thấy một bộ hài cốt hình người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận