Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1706: Liệt Dương cung

Gần nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ còn chưa đi ra khỏi sơn cốc, tiếng lôi minh dữ tợn đã truyền đến từ trời cao. Mấy chục tia chớp màu đỏ thô to bằng cánh tay người trưởng thành không hề có dấu hiệu cắt ngang phía chân trời, sau đó bổ về phía Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.

Vương Trường Sinh biến sắc, vội vàng lấy ra chín khoả Định hải châu, không ngừng bay lộn vòng quanh bọn họ, hiện ra thuỷ khí nhè nhẹ, sau đó hoá thành trùng trùng thuỷ mạc, bảo vệ hai người bọn họ.

Mấy chục tia chớp thô to màu đỏ bổ lên trên thuỷ mạc màu lam, thuỷ mạc màu lam giống như giấy bạc vậy, bị đập vỡ nát. Nhưng càng có nhiều thuỷ khí trào ra, hình thành một lớp thuỷ mạc màu lam lớn hơn nữa, che kín bọn họ.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đẩy nhanh cước bộ, từng đạo tia chớp thô to đánh xuống. Chỉn khoả Định hải châu kông ngừng trào ra lượng lớn thuỷ khí, bảo hộ kín kẽ Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử. Lôi hoả màu đỏ căn bản không thể làm gi được bọn họ.

Không qua bao lâu, bọn họ chạy ra khỏi sơn cốc.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đều không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngay cả khi đã có Hoả Nha bình, muốn xuyên qua sơn cốc cũng không phải là việc dễ dàng. Vương Trường Sinh có chín khoả Định Hải châu, đổi thành phòng ngự pháp bảo khác đã sớm bị diệt rồi.

Nếu không có bản đồ, bọn họ cũng không biết động phủ của Liệt Dương chân quân ở trong này.

Xuyên qua sơn cốc, một ngọn núi cao hơn trăm trượng xuất hiện trước mặt bọn họ. Trên núi thảm thực vật thưa thớt, xem ra có chút hoang vắng.

Một thềm đá màu đỏ từ chân núi lan tràn đến đỉnh núi, đỉnh núi có một cung điện ngói lưu ly, cột đá thô to trạm trỗ long phượng.

Cửa lớn của cung điện đóng chặt, phía trên có một bảng hiệu màu bạc dài hơn một trượng. Bên trên viết ba chữ cái to màu vàng “Liệt Dương cung”

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử liếc mắt nhìn nhau, đi lên ngọn núi màu đỏ.

Vừa tới gần ngọn núi, một cỗ sóng nhiệt kinh người ập đến.

Tử Nguyệt tiên tử thả ra một con viên hầu khôi lỗi thú, đi đến trên thềm đá màu đỏ.

Nó còn chưa đi được bao xa, thềm đá màu đỏ đã nổi lên một cỗ hoả diễm, bao phủ thân thể viên hầu khôi lỗi thú.

Tử Nguyệt tiên tử biến đổi pháp quyết, viên hầu khôi lỗi thú đẩy nhanh tốc độ. Hai bên sườn thềm đá trào ra lượng lớn hoả diễm màu đỏ, đánh về phía viên hầu khôi lỗi thú.

Đi được hơn trăm bước, tốc độ của viên hầu khôi lỗi thú chậm lại.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử nâng bước đi tới, nương theo thềm đá màu đỏ hướng lên trên.

Không có gì bất ngờ xảy ra, lượng lớn hoả diễm màu ỏ trào ra từ hai bên trường, chụp về hướng bọn họ.

Tử Nguyệt tiên tử lấy ra Hoả Nha bình, toàn bộ hoả diễm giống như được ai đó chỉ dẫn, ừa vào bên trong Hoả Nha bình. Một chút hoả diễm cũng không đụng tới người Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.

Không qua bao lâu, bọn họ đi đến bên người viên hầu khôi lỗi thú. Một cỗ trọng lực hiện lên làm tốc độ của bọn họ chậm lại.”

“Cấm chế trọng lực!”

Tử Nguyệt tiên tử nhíu đầu mày, lấy ra một viên châu màu vàng lớn bằng quả trứng chim. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, một mảng sàng mờ màu vàng trào ra, trọng lực chợt giảm.

Bọn họ nâng bước đi lên núi, bọn họ càng tới gần đỉnh núi, trọng lực càng mạnh. Cũng may pháp bảo của Tử Nguyệt tiên tử có thể làm suy giảm hiệu quả của cấm chế trọng lực. Quá trình cũng không có quá nhiều trở ngại.

Hai sườn thềm đá không ngừng trào ra lượng lớn hoả diễm, đều bị thu vào Hoả Nha bình.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ xuất hiện ở cửa Liệt Dương cung.

Viên hầu khôi lỗi thú đi lên phía trước, dùng sức đẩy, vẫn không thể mở được của điện.

Tử Nguyệt tiên tử biến đổi pháp quyết, viên hầu khôi lỗi thú động hai đấm, công kích về hướng cửa điện.

Tiếng “Phành phành” trầm đục, cửa điện không chút sức mẻ.

Tử Nguyệt tiên tử nhíu mày liễu, để viên hầu khôi lỗi thú thối lui qua một bên. Hoả tước phiến hung hăng vỗ, một mảng hoả diễm lớn từ đó tuôn ra, hoá thành một con hoả tước với hình thể thật lớn. Hoả tước dẫn theo sóng nhiệt ngập trời, giương rộng hai cánh, đánh lên trên cửa điện.

Oành đùng đùng!

Hoả tước màu đỏ bạo liệt mở ra, hoá thành lửa cháy cuồn cuộn, bao phủ cửa điện.

Năm tức qua đi, hoả diễm tán đi, cửa điện không hao tổn lông tóc gì.

Trong mắt đẹp của Tử Nguyệt tiên tử hiện lên một chút thần sắc kinh ngạc. Hoả tước phiến dù sao cũng là linh bảo, ngay cả một cánh cửa điện cũng không phá được.

“Điền sư muội, cửa điển này hẳn được tạo thành tử Mạck kim thạch, nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập. Muốn mở của này, chỉ có thể dựa mạnh. Nếu ngươi có thông thiên linh bảo trong tay, hẳn là có thể phá được cửa này. Để ta thử một lần đi!”

Vương Trường Sinh đi lên phía trước, hai tay sáng lên một trận linh quang chói mắt. Xuất hiện ra lượng lớn hồ quang mạnh mẽ, hai tay hắn đặt tại cửa điện, dùng sức đẩy.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trướng đỏ bừng, gân xanh nổi lên.

“Két…!”

Cùng với tiếng trầm nặng, cửa điện chẫm rãi mở ra. Một toà đại điện rộng mở xuất hiện trước mặt Vương Trường Sinh

Trong điện có mười cây cột đá thô to màu vàng, hai sườn trái phỉa điêu khắc bích hoạ tinh mỹ. Phía bên trái có một hành lang bằng đá, không biết dẫn tới địa phương nào.

Tử Nguyệt tiên tử bấm niệm pháp quyết, viên hầu khôi lỗi thú đi vòng quanh Liệt Dương điện, không phát hiện điều gì dị thường.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử lúc này mới yên lòng, bước vào điện.

Viên hầu khôi lỗi thú đi đến hành lang đá, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đi theo phía sau.

Bọn họ vừa đi về phía trước, vừa thả ra thần thức, cẩn thận quan sát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận