Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6357: Bế quan tiềm tu (1)

Lạc Thủy tiên tử tay phải không cánh mà bay, mặt không còn màu máu.

“Lạc Thủy tiên tử! Không ngờ ở nơi này gặp được ngươi.”

Liễu Kỳ cười mỉm nói.

“Muốn giết cứ giết, bớt nói lời thừa.”

Vẻ mặt Lạc Thủy tiên tử không cam lòng, thù lớn còn chưa báo, thân tử đạo tiêu từ đây, nàng thật sự không cam lòng.

“Giết ngươi làm gì? Có hứng thú gia nhập Diêm La cung chúng ta làm việc hay không?”

Liễu Kỳ nói.

“Diêm La cung?”

Lạc Thủy tiên tử khẽ nhíu lông mày lá liễu, nàng tự nhiên từng nghe nói thế lực này.

Nàng cân nhắc một chút, gật đầu nói: “Được!”

“Ngươi không hỏi rõ, phải làm cái gì sao?”

Trần Hinh nghi hoặc nói.

“Ta bây giờ có lựa chọn? Nếu từ chối, ta chỉ sợ sẽ lập tức trở thành một thi thể, các ngươi nhìn trúng, đơn giản là năng lực bói toán của ta.”

Lạc Thủy tiên tử nói.

“Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, ngươi đã biết giá trị của mình, vậy không cần múa máy nữa. Chưa thể kiếm được thứ Từ trưởng lão muốn, mang ngươi về, nói không chừng có thể lấy công chuộc tội. Gia nhập Diêm La cung đối với ngươi mà nói cũng là việc tốt, Bắc Hải tiên vực chỉ sợ không có mấy thế lực dám thu lưu ngươi, Diêm La cung chúng ta là nơi tốt nhất cho ngươi đi.”

Liễu Kỳ nói.

“Vậy thì sớm một chút rời khỏi nơi này đi! Ta không muốn chết ở chỗ này.”

Lạc Thủy tiên tử thúc giục.

Bọn họ thu hồi thi thể cùng tài vật của đồng bạn, rời khỏi nơi này.



Thiên Linh hải vực, trên bầu trời nơi nào đó.

Lưu Vân tiên tử, Thiên Kiếm Tiên Tôn, Lôi Dao... nhiều vị Thái Ất Kim Tiên đứng trên không trung, đang nói cái gì.

Hai cầu vồng màu xanh từ Vạn Tiên đại lục bay ra, bay về phía bọn họ.

“Có người đi ra.”

Thiên Kiếm Tiên Tôn nhíu mày nói, bản mạng hồn đăng của đệ tử hắn đều đã tắt.

Không qua bao lâu, hai đạo hào quang màu xanh dừng lại, hiện ra bóng người Vương Thanh Bách cùng Hạ Hầu Dao.

“Vương tiểu hữu, cha mẹ ngươi đâu?”

Lưu Vân tiên tử mở miệng hỏi.

“Vãn bối phân tán với bọn họ, không biết bọn họ ở đâu.”

Vương Thanh Bách nói.

“Các ngươi ở bên trong có đụng tới tu sĩ Kim Tiên đặc biệt lợi hại hay không?”

Thiên Kiếm Tiên Tôn hỏi.

“Có, hắn lúc ấy bị Vực Ngoại Thiên Ma đoạt xá, chúng ta không dám ở lâu, lập tức rời khỏi.”

Vương Thanh Bách nói, hắn quả thật đụng tới Vực Ngoại Thiên Ma, nhưng Vực Ngoại Thiên Ma đoạt xá tu sĩ Kim Tiên khác, bị hắn giết rồi.

“Các ngươi trở về đi! Đừng chạy lung tung khắp nơi, có kẻ xấu chuyên môn nhằm vào các ngươi những tu sĩ rời khỏi Vạn Tiên đại lục này.”

Lưu Vân tiên tử có sự ám chỉ.

Vương Thanh Bách cùng Hạ Hầu Dao liên thanh vâng dạ, hướng về nơi xa bay đi.

Đám người Thiên Kiếm Tiên Tôn cũng không nói gì, bọn họ tự nhiên nhìn ra, Lưu Vân tiên tử quen biết hai người bọn Vương Thanh Bách.

Đừng nhìn Lưu Vân tiên tử tiến vào Thái Ất Kim Tiên kỳ thời gian không dài, nhưng nàng pháp tắc đại thành, còn là chân linh đỉnh phong, còn có thượng phẩm tiên khí luyện vào Hồng Mông linh bảo, thực lực cường đại.

---

Vạn Tiên đại lục cửa vào nơi nào đó, vùng hải vực nào đó, gió biển thổi từng cơn.

Một đạo hào quang màu xanh từ trong đó bay ra, sau khi lóe lên một cái, đứng ở trên không một hòn đảo hoang, hiện ra một chiếc thuyền rồng lóe ra hào quang màu xanh, đáy thuyền rồng hiện ra một lỗ thủng lớn khoảng một trượng, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên bay ra.

Thần thức bọn họ mở rộng, chưa phát hiện tu sĩ khác, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, thuyền rồng màu xanh nhanh chóng thu nhỏ lại, nhập vào ống tay áo hắn.

Uông Như Yên thì lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra hào quang màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, mặt gương thoáng mơ hồ, Vương Thanh Sơn xuất hiện ở trên mặt gương.

“Cửu thẩm, ngài cùng cửu thúc không có việc gì chứ?”

Vương Thanh Sơn quan tâm hỏi.

“Chúng ta không có gì đáng ngại, các ngươi thì sao? Các ngươi hiện ở nơi nào?”

Uông Như Yên hỏi.

“Chúng cháu cũng không có gì đáng ngại, nhưng Từ đạo hữu bị kẻ địch giết chết, chúng cháu tìm được một chỗ lối ra, từ lối ra rời khỏi rồi. Chúng cháu đã giết đệ tử của Thiên Kiếm Tiên Tôn.”

Vương Thanh Sơn nói.

Bọn họ giết đệ tử của Thiên Kiếm Tiên Tôn, căn bản không dám quay về đường cũ, chỉ có thể tìm kiếm lối ra khác, hắn trước mắt cũng không biết vị trí của bọn họ, Vạn Tiên đại lục quá nhiều cửa vào.

“Vậy hội hợp ở hòn đảo chúng ta hẹn trước, chúng ta đi qua chờ các ngươi, các ngươi đi đường cẩn thận một chút.”

Uông Như Yên dặn dò.

Trước khi tiến vào Vạn Tiên đại lục, bọn họ thương lượng sau khi rời khỏi Vạn Tiên đại lục, hội hợp ở nơi nào.

“Được, cứ quyết định như vậy.”

Uông Như Yên thu hồi Truyền Tiên Kính, nàng và Vương Trường Sinh thay đổi khuôn mặt, bay về nơi xa, biến mất ở phía chân trời.

Nửa tháng sau, bọn họ xuất hiện ở trên không một hòn đảo hoang phạm vi trăm dặm, trên đảo thảm thực vật rậm rạp, từ trên cao nhìn xuống, hòn đảo nhỏ này ngoại hình giống một cái mặt cỏ hình vòng tròn.

Vương Thanh Bách, Hạ Hầu Dao, Lý Thanh Hoan, Nghê Thiên Long, Vương Nhất Đao, Diệp Hải Đường cùng Công Tôn Ưởng từ một cái hang bay ra, Lý Thanh Hoan mất một tay, tổn thất không ít nguyên khí. Bọn họ nhìn thấy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Đám người Thanh Phong còn chưa tới sao?”

Vương Trường Sinh hỏi, đáp ở trước mặt bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận