Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2859: Vương Trường Sinh và Trầm Thiên Hồng, Vương Trường Sinh và Triệu Cương (2)

“Ta lãnh giáo Trầm đạo hữu một chút.”

Vương Trường Sinh thả người bay đến trước mặt Trầm Thiên Hồng, ánh mắt bình tĩnh.

Trầm Thiên Hồng gật gật đầu, thân hình nhoáng lên một cái, một hoá mười. Mười tên Trầm Thiên Hồng chạy về phía Vương Trường Sinh.

Tay áo Vương Trường Sinh run lên, bay ra chín khoả Định hải châu. Không ngừng bay lượn vòng quanh hắn, thuỷ khí mênh mông.

Hắn bấm niệm pháp quyết, mỗi một khoả Định hải châu đều nở rộ ra linh quang chói mắt. Xoay tròn vừa chuyển, tuôn ra lượng lớn nước biển. Rất nhanh hoá thành một mảng biển lớn xanh thẳm.

Biển lớn xanh thẳm kịch liệt quay cuồng, hình thành một lốc xoáy thật lớn. Lốc xoáy rất nhanh chuyển động, sinh ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Mặt đất xuất hiện từng trận chớp động rất nhỏ, phù văn chớp động.

Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu chắn không được ảo thuật của Trầm Thiên Hồng, vậy thì công kích cách khác.

Áo quần của Trầm Thiên Hồng không ngừng bay múa, tóc đó gió tung bay. Hắn nhíu mày, vội vàng lấy ra một viên châu màu tuyết trắng, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Viên châu màu trắng nhất thời đại lượng, xoay tròn chuyển động, tuôn ra vô số hàn khí màu trắng.

Nước biển xanh thẳm vừa tiếp xúc với hàn khí màu trắng, nhất thời kết băng, bị đóng băng tại chỗ.

Nhưng rất nhanh, băng tầng thoát phá. Một lốc xoáy màu lam đường kính mấy vạn trượng đánh úp lại.

Trầm Thiên Hồng biến đổi pháp quyết, viên châu màu trắng hoá thành một đạo bạch quang, nhập vào trên trong lốc xoáy màu lam biến mất không thấy. Lốc xoáy màu lam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần kết băng, biến thành một trụ băng thật lớn.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, trụ băng tứ phân ngũ liệt. Lốc xoáy màu lam bao phủ bóng người Trầm Thiên Hồng.

Vương Trường Sinh nhắm hai mắt lại, dùng thần thức quan sát xung quanh.

Hắn căn bản không nhắm vào Trầm Thiên Hồng, mà công kích toàn bộ khu vực.

“Chiêu này của Vương đạo hữu không tồi, công kích toàn diện.”

Lý Như Phong bình luận.

“Cũng chỉ có thể sử dụng trong phạm vi nhất định, nếu thực sự là sinh tử đấu không hạn chế khu vực. Thì Vương đạo hữu muốn đánh bại Trầm đạo hữu cũng không dễ dàng. Ảo thuật Trầm đạo hữu nắm giữ cũng không phải là mấy ảo thuật thông thường.”

Triệu Cương không cho là đúng.

Uông Như Yên mỉm cười nói: “Thật không? Ta lại cảm thấy phu quân có thể đánh bại Trầm đạo hữu. Chúng ta mỏi mắt chờ mong đi!”

Người khác không rõ ràng lắm, nhưng nàng rất rõ ràng thần thức của Vương Trường Sinh lớn mạnh bao nhiêu.

Thần thức mạnh mẽ có tác dụng đề kháng nhất định với ảo thuật. Ngoài ra, Vương Trường Sinh còn mang theo linh bảo khắc chế công kích từ thần thức.

Toàn bộ quảng trường đá, bắt đầu chuyển động rất nhỏ, mặt đất cũng theo đó chớp động hẳn lên. Trận bàn trên tay Lý Như Phong không ngừng truyền ra tiếng tiêm minh chói tai, loé ra linh quang.

Bên trong màn hình màu xanh, nước biển xanh thẳm bao phủ toàn bộ quảng trường đá, nhìn không thấy một bóng người. Sóng to ngập trời, tiếng xé gió vang lên không ngừng. Va chạm lên trên màn hình màu xanh, truyền ra từng trận tiếng vang trầm đục.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, cùng với tiếng gầm rú đinh tai nhúc óc. Trận bàn trên tay Lý Như Phong thoát phá, màn hình màu xanh cũng theo đó mà vỡ nát. Một đạo lốc xoáy màu lam thô to phóng lên trời cao, bay thẳng chọc trời.

Hai bóng người lao ra từ bên trong lốc xoáy màu lam, khoé miệng Trầm Thiên Hồng tràn ra một ít vết máu, sắc mặt hơi tái nhợt. Vương Trường Sinh lại bình yên vô sự.

Trầm Thiên Hồng rất tự tin với ảo thuật của mình. Có Long khoá trong người, hơn nữa thần thức của hắn tương đối mạnh mẽ, Trầm Thiên Hồng không thể khiến Vương Trường Sinh lâm vào ảo cảnh. Nơi này có ưu thế địa hình, nếu là sinh tử đấu, không hạn chế khu vực. Trầm Thiên Hồng cũng sẽ không chật vật như vậy.

“Trầm đạo hữu đã nhường rồi.”

Vương Trường Sinh ôm quyền nói. Toàn bộ quảng trường đá biến thành phế tích.

Đây là diễn võ trường Lý gia mở, Lý Như Phong đã sớm dặn dò xuống dưới. Không cho phép bất luận kẻ nào tới, nên sẽ không có tu sĩ đến quấy rầy bọn họ.

“Thần thức của Vương đạo hữu tu luyện không tồi, khó trách ngươi có thể giết được hai vị Hoá thần tu sĩ của Đa mục tộc.”

Trong mắt Trầm Thiên Hồng hiện lên chút kiêng kị. Vương Trường Sinh nắm giữa thần thức công kích, mỗi khi Trầm Thiên Hồng muốn thi triển ảo thuật cấp cao đều bị Vương Trường Sinh đánh gãy. Nếu không hắn chưa chắc bại dưới tay Vương Trường Sinh.

“Trầm đạo hữu khen trật rồi, tại hạ chẳng qua là may mắn mà thôi.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

Triệu Cương tiến lên một bước rồi nói: “Các ngươi cũng không cần khiêm tốn. Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Thắng không cần kiêu ngạo, thua cũng không mất mặt, chỉ là luận bàn mà thôi cũng không phải là sinh tử đấu. Nếu thật sự là sinh tử đấu, ai thắng ai thua còn chưa biết được! Vương đạo hữu, ta luận bàn với ngươi một chút, một quyền phân thắng bại, thế nào?"

“Được, một quyền phân thắng bại.”

Vương Trường Sinh thực sảng khoái đáp ứng xuống. Hắn vẫy tay một cái, chín khoả Định hải châu bay tới, nhập vào ống tay áo biến mất không thấy.

Triệu Cương là thể tu Thần binh môn tỉ mỉ bồi dưỡng, Vương Trường Sinh cũng muốn xem một chút chênh lệch giữa hắn và Triệu Cương.

Hai người đồng thời bấm quyết, bên ngoài thân linh quang đại phóng.

Tay phải Triệu Cương mạnh mẽ xuất hiện một đoàn ánh lửa chói mắt, dẫn theo sóng nhiệt kinh người, ném tới Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh không chút sợ hãi, tay phải xuất hiện một đoàn lam quang chói mắt nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận