Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5190: Đàn tràng đóng cửa (1)

Nhân Diện Giao còn chưa kịp tránh đi, một tấm mạng nhện màu vàng thật lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ về phía Nhân Diện Giao.

Ngoài thân nó trào ra vô số hàn khí màu trắng, hóa thành một khối băng thật lớn.

Sóng âm màu đen lướt qua khối băng màu trắng, khối băng chia năm xẻ bảy.

Ngoài vạn dặm sáng lên một đạo hào quang màu trắng, hiện ra bóng dáng Nhân Diện Giao, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi.

Nó vừa hiện thân, hư không trên đỉnh đầu nổi lên dao động, Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ hiện ra, theo một đợt thanh âm sóng triều tận trời, Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ vỗ lên trên thân Nhân Diện Giao.

Nhân Diện Giao giống như diều đứt dây, nhanh chóng từ trên cao rơi xuống, còn chưa rơi xuống đất, vô số sợi tơ nhện màu vàng dài nhỏ bay vút đến, cuốn lấy thân thể nó.

Một làn sóng âm đen sì thổi quét đến, Nhân Diện Giao phát ra một tiếng long ngâm vang dội, một hư ảnh chân long trắng xóa xuất hiện ở không trung trên đỉnh đầu.

Hư ảnh chân long phun ra một quầng sáng trắng xóa, bao phủ hư không phạm vi ngàn dặm, xuất hiện lượng lớn băng vụn, mặt đất cũng bắt đầu kết băng, sóng âm màu đen và quầng sáng màu trắng va chạm, nháy mắt đóng băng, sau đó tán loạn.

Không đợi Nhân Diện Giao thở phào, một cây rìu thần khổng lồ lóe ra hào quang màu lam từ trên trời giáng xuống, chém về phía Nhân Diện Giao.

Hư ảnh chân long lắc đầu quẫy đuôi, vừa phun ra một đạo hào quang màu trắng thô to, vừa vung móng vuốt rồng, nghênh đón.

Một tiếng vang trầm cất lên, hào quang màu trắng cùng móng vuốt rồng bị cây rìu khổng lồ chém vỡ nát, ngay cả hư ảnh chân long cũng bị bổ vỡ nát, chưa cô đọng pháp tướng, sao có khả năng chống đỡ được Huyền Thiên tàn bảo thực thể công kích.

Cây rìu khổng lồ chém lên đầu Nhân Diện Giao, Nhân Diện Giao nhất thời vỡ đầu chảy máu, cây rìu khổng lồ kẹt ở chỗ cổ Nhân Diện Giao.

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, không hổ là giao long bậc tám, có thể chắn một đòn của Huyền Thiên tàn bảo, đổi làm yêu thú bậc tám bình thường, đã sớm bị chém thành hai nửa.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Phục Long Phủ nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, giao long cỡ nhỏ trên cán rìu giống như sống lại, bắt đầu hoạt động ở trên cán rìu.

Một tiếng long ngâm thê lương vang lên, đầu Nhân Diện Giao rơi xuống, đổ máu tại chỗ.

Thi thể khổng lồ Nhân Diện Giao từ trên cao rơi xuống, rơi trên mặt đất, đập ra một cái hố to.

Một con giao long cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một quầng sáng màu lam bao phủ, cuốn vào trong một cái bình ngọc màu lam không thấy nữa.

Vương Trường Sinh bay tới, cắt qua bụng Nhân Diện Giao, tìm được con bò tót màu vàng chết đã lâu.

Dùng da giao long của Nhân Diện Giao luyện chế nội giáp, hiệu quả phòng ngự khẳng định rất mạnh.

Ngoài ra, thi thể nó có thể giữ lại cho Vương Thanh Bạch, có thể tiến một bước cường hóa huyết mạch của Vương Thanh Bạch.

Vương Trường Sinh thu hồi thi thể Nhân Diện Giao cùng bò tót màu vàng, giữ lại luyện khí.

Hư không chấn động vặn vẹo, một lực hút mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên.

“Không tốt, đàn tràng sắp đóng cửa rồi.”

Vương Trường Sinh nhíu mày, vội vàng thu hồi Phục Long Phủ, cũng thu Vương Tu La cùng Vương Na La về trong vòng tay linh thú.

Hắn cùng Uông Như Yên tay nắm tay, như vậy có thể bảo đảm xuất hiện ở cùng một vị trí.

Diệp Ngọc Hoàn và Trần Nguyệt Dĩnh đều từng nhắc tới việc này, sau khi đàn tràng đóng cửa, kẻ tầm bảo đều sẽ bị truyền tống ra ngoài, vị trí không cố định, đây cũng là một trong các nguyên nhân đám người Trần Nguyệt Dĩnh, Diệp Tuyền Cơ có thể sống sót.

Nếu đều truyền tống ở cùng một vị trí, căn bản không cần tiến vào tầm bảo, trực tiếp thủ ở bên ngoài là được rồi, chờ kẻ tầm bảo đi ra, giết chết toàn bộ, nhọc một lần sướng cả đời.

Một lốc xoáy lớn khoảng một trượng bỗng dưng hiện lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cảm giác một lực hút mạnh mẽ kéo bọn họ vào trong vòng xoáy.

Sau một đời trời đất xoay chuyển, bọn họ xuất hiện ở trên không một mảng dãy núi xanh biếc mênh mông vô bờ.

Uông Như Yên lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, rất nhanh, pháp bàn đưa tin truyền đến tiếng của Vương Thanh Phong: “Mẹ, con, Tuyết Ly, Anh Kiệt và Hồng Tuyết cùng một chỗ.”

Vương Trường Sinh thả ra Vương Thôn Thiên, Vương Thôn Thiên thúc giục linh mục, hướng về bốn phía tra xét.

“Phía Đông Nam ngoài bốn mươi vạn dặm.”

Vương Thôn Thiên chỉ về phía Đông Nam nói.

“Các con ở tại chỗ chờ chúng ta, cẩn thận một chút, chúng ta lập tức đi qua.”

Uông Như Yên dặn dò.

Vương Trường Sinh lấy ra thuyền Thanh Loan, chở bọn họ hướng về phía Đông Nam bay đi.

...

Một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, hư không sáng lên một đạo hào quang vàng óng, hiện ra bóng người La Tiêu, hắn sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

La Tiêu không dám ở lâu, Tang Ngọc đã chết, nhỡ đâu đụng tới Nhân tộc Đại Thừa, vậy thì phiền toái.

La Tiêu nhẹ nhàng vỗ cánh, hóa thành một đạo độn quang vàng óng xé trời chạy đi, lóe lên vài cái liền biến mất ở phía chân trời.

...

Trên không một hồ nước thật lớn, hư không nổi lên một trận gợn sóng, một con thuyền khổng lồ màu trắng biến hình nghiêm trọng bỗng dưng hiện lên, tu sĩ Diệp gia bọn Diệp Ngọc Hoàn đứng ở trên boong tàu, sắc mặt bọn họ khác nhau.

Một lần này tầm bảo, bọn họ có một chút thu hoạch, nhưng chưa đạt được thứ bọn họ muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận