Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7107: Cường giả thời đại Hỗn Độn khảo hạch (1)

Một mảng rừng rậm màu xanh rộng lớn vô cùng, phóng mắt nhìn, khắp nơi đều là đại thụ che trời cao vạn trượng.

Một đạo độn quang màu đen từ phía chân trời nơi xa bay tới, không qua bao lâu, độn quang màu đen dừng lại, rơi trên mặt đất, hiện ra một đại hán áo đen dáng người khôi ngô, đại hán áo đen có khuôn mặt vuông vắn, đeo một thanh trường đao, trên người không có chút pháp lực dao động nào.

“Ngụy lão quỷ, nếu còn chưa chết, đi ra trả lời cái.”

Thanh âm đại hán áo đen truyền khắp phạm vi một tỷ dặm.

“Ngươi là vị đạo hữu nào?”

Một thanh âm nam tử có chút kinh nghi bất định từ chỗ sâu trong rừng rậm truyền ra.

“Đao Thập Tam!”

Đại hán áo đen nói từng chữ một.

“Đao đạo hữu, là ngươi, ngươi không phải đã chết sao?”

Một đạo hào quang màu xanh chói mắt sáng lên, một ông lão áo bào xanh cao cao gầy gầy hiện ra.

“Ta tự nhiên để lại hậu thủ, thành công sống ra kiếp sau, tới tìm ngươi tâm sự.”

Đao Thập Tam giọng điệu bình thản.

“Tìm ta tâm sự! Ngươi có việc nói thẳng đi!”

Ông lão áo bào xanh nói.

“Trên người ngươi hẳn là còn có tiên đan bậc năm tu luyện thành đạo thể chứ? Cho ta một ít.”

Đao Thập Tam nói.

Ông lão áo bào xanh phất tay áo, hai cái bình sứ lóe ra linh quang bay ra, bay về phía Đao Thập Tam.

Đao Thập Tam tiếp được hai cái bình sứ, cạy nắp bình, đặt ở trước mũi khẽ ngửi một hơi, trên mặt lộ ra nét vui sướng.

“Cảm tạ, có tiên đan của Huyền Đan Tử ngươi, ta tu luyện thành đạo thể chỉ là vấn đề thời gian.”

Đao Thập Tam cảm ơn.

“Ngươi không lưu lại đạo tràng hoặc kỳ trân dị bảo sao?”

Huyền Đan Tử nghi hoặc nói.

“Để lại mấy chỗ tàng bảo, bị tiên nhân khác phát hiện rồi, cho dù có Luân Hồi Thạch, bao lâu mới có thể sống ra kiếp sau, ta cũng không xác định. Có người mấy trăm vạn năm có thể sống ra kiếp sau, có người cần mấy trăm triệu năm, có thể khôi phục tu vi trước kia hay không, vẫn là chuyện không nói chắc được.”

Đao Thập Tam nói.

“Nghiêm khắc mà nói, ngươi không phải Đao đạo hữu lão phu quen biết, là Đạo Tổ mới.”

Huyền Đan Tử nói.

“Tên chỉ là một cái danh hiệu, không sao cả, ngươi thích xưng hô ta như thế nào cũng được. Một lần này tới đây, trừ đòi ngươi tiên đan tu luyện thành đạo thể, còn muốn nói cho ngươi một sự kiện, có hai Đạo Tổ mới tấn thăng lấy chí tôn pháp tắc thành đạo, một món đạo khí trên tay bọn họ còn nuốt một tòa tử tháp của Thập Phương Tử Mẫu Tháp.”

Đao Thập Tam nói.

Huyền Đan Tử biến sắc, kinh ngạc nói: “Lợi hại như vậy, thật sự là giang sơn lớn có nhân tài xuất hiện, chẳng lẽ nói bọn họ cũng là cường giả thời đại Hỗn Độn sống ra kiếp sau?”

“Khó mà nói, dù sao ta không biết bọn họ, nam là Thái Hạo Đạo Tổ, nữ là Thiên Cầm Đạo Tổ, hai người hợp xưng Thanh Liên tiên lữ.”

Đao Thập Tam nói.

“Thanh Liên tiên lữ!”

Huyền Đan Tử gật gật đầu, hắn nghĩ tới điều gì, nói: “Chẳng lẽ sắp mở ra đại chiến lần nữa?”

“Cái này không phải ta có thể quyết định, còn sớm, trước mở thêm mấy bổn nguyên pháp tắc rồi nói sau. Đúng rồi, Từ tiên tử đã không còn nữa, trên tay nàng hẳn là cũng có Luân Hồi Thạch, chỉ là không biết có thể sống ra kiếp sau hay không.”

Đao Thập Tam nói.

“Nàng ấy cũng không còn nữa? Xem ra thương thế của nàng ấy quá nặng, đan dược của ta cũng không cứu được nàng.”

Huyền Đan Tử nói.

“Dù sao cũng là hai vị cường giả Đạo Tổ trung kỳ đối phó nàng, một vị cường giả trong đó còn nắm giữ Thần Hồn bổn nguyên pháp tắc.”

Đao Thập Tam nói.

“Nếu không có việc gì, lão phu liền không tiễn, ta muốn mở bổn nguyên pháp tắc mới, hy vọng có thể thành công. Lấy thực lực của ta trước mắt, cũng không phải là đối thủ của thủy tổ hỗn độn thú.”

Vẻ mặt Huyền Đan Tử ngưng trọng.

“Vậy ta không quấy rầy nữa, chúc ngươi thành công.”

Đao Thập Tam nói xong lời này, hóa thành một đạo độn quang màu đen rời khỏi nơi đây.

Ông lão áo bào xanh hóa thành nhiều đốm sáng màu xanh biến mất, nơi này khôi phục yên tĩnh.



Phong Lôi tiên vực, mảng hải vực nào đó, trên mặt biển thỉnh thoảng thổi lên từng cơn lốc, trên bầu trời mây đen dày đặc, chớp lóe sấm rền, thanh thế to lớn.

Hòn đảo hoang nào đó phạm vi trăm dặm, trên đảo thảm thực vật thưa thớt, Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi đứng ở đỉnh một ngọn núi cao, Vương Thanh Sơn cầm trên tay một tấm da thú màu xanh, bên trên viết ba chữ to “Phong Lôi khư”.

Vương gia ở Phong Lôi tiên vực có tổ chức ngoại vi, Vương Thanh Sơn cùng Bạch Linh Nhi tìm được tộc nhân, hỏi thăm rõ ràng tình huống Phong Lôi khư, kiếm được không ít bản đồ Phong Lôi khư, lúc này mới tiến vào Phong Lôi khư.

Ở sâu trong Phong Lôi khư có Câu Lôi Mộc nhiều năm tuổi, cấm chế rất mạnh, hơn trăm năm trước, mười mấy vị Thái Ất Kim Tiên tiến vào Phong Lôi khư tầm bảo, kết quả toàn bộ thân tử đạo tiêu, không có ai biết bọn họ đã gặp phải cái gì.

Từ khi Phong Lôi khư xuất hiện tới nay, có không ít tiên nhân cấp cao tiến vào Phong Lôi khư tầm bảo, hiếm có ai sống sót, người sống sót số lượng không nhiều lắm cũng chưa xâm nhập Phong Lôi khư.

Có người nói Phong Lôi khư là chiến trường Tiên Hỗn đại chiến lưu lại, cũng có ý kiến, Phong Lôi khư là đạo tràng của một vị Đạo Tổ, còn có tin tức nói, Phong Lôi khư là tổng đàn của một viễn cổ đại tông, mọi thuyết xôn xao.

Có một điểm có thể khẳng định, Phong Lôi khư rất nguy hiểm, cho dù là Đại La Kim Tiên xâm nhập, cũng có phiêu lưu ngã xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận