Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1624: Vương Thanh Sơn và Triệu Nhật Thần

Liễu Thanh Hà không chút hoang mang, thả ra một con cự điêu màu vàng lớn một trượng, đánh về phía hai con khôi lỗi thú,

Hắn lấy ra một quyển sách ánh sáng bạc lập lòe, mở ra, niệm tụng hẳn lên. Vô số phù văn màu bạc bay ra, chợt hóa thành ba cái cự chưởng màu bạc lớn hơn mười trượng, chụp hướng Vương Thu Minh. Nơi cự chưởng màu bạc đi qua, hư không phát ra một trận tiếng xé gió.

Ba cái cự chưởng màu bạc không chịu khống chế bay tới cự luân mà vàng. Bị cự luân màu vàng đập vỡ nát, hóa thành vô số phù văn mà bạc.

Ngay sau đó, phù văn màu bạc quay tròn vừa chuyển, hóa thành vô số thanh phi đao màu bạc lợi hại, từ bốn phương tám hướng chém về phía Vương Thu Minh.

Vương Thu Minh không chút hoang mang, lấy ra một tấm lệnh kỳ màu lam, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái. Ánh sáng màu lam chợt lóe, từng mảng lớn thủy mạc màu lam đột nhiên hiện lên, bảo vệ toàn thân hắn.

Vô số phi đao màu bạc nhập vào trong thủy mạc màu bạc, nhất thời không thể động đậy, không thể xuyên qua được thủy mạc màu bạc.

Vương Thu Minh ngón tay nhẹ nhàng búng lên đỉnh kim nguyệt thực luân một cái, kim nguyệt thực luân hào quang đại trướng, bay tới Liễu Thanh Hà, một cái viên luân màu vàng khác hình thể nhỏ hơn theo sát sau đó.

Hai cái viên luân màu vàng, một thực một hư.

Mặt đất xuất hiện ra một cỗ trọng lực mạnh mẽ, tốc độ cự điêu màu vàng biến chậm lại, bị một tấm chi chu võng màu đen che kín, hai con khôi lỗi thú bậc ba đánh về phía liễu Thanh Hà.

Oành đùng đùng!

Linh quang hộ thể Liễu Thanh Hà bị đánh tan, trường côn màu vàng trên tay viên hầu khôi lỗi thú chụp ở trên người hắn, Liễu Thanh Hà bay ngược ra ngoài, phun ra một mồm to máu tươi.

"Vương Thu Minh thắng."

...

Liễu Thanh Hà không muốn thua, một con khôi lỗi thú bậc ba ít nhất bảy mươi hai vạn linh thạch. Hai con chính là một trăm bốn mươi hai vạn linh thạch. Hơn nữa trên tay Vương Thu Minh có pháp bảo và linh thuật, Liễu Thanh Hà căn bản không phải là đối thủ. Nói cho cùng, Liễu Thanh Hà chỉ là người mà Triệu Nhật Thần phái ra đàm luận mà thôi.

“Đẫ nhường rồi, Liễu đạo hữu.”

Vương Thu Minh ôm quyền nói, định bay trở lại chỗ ngồi.

Triệu Nhật Thần vội vàng mở miệng hô: “Chậm đã Vương đạo hữu. Tại hạ cũng muốn luận bàn cùng ngươi một chút, không biết Vương đạo hữu có nguyện ý chỉ giáo hay không?”

“Triệu tiểu hữu, Vương tiểu hiểu liên tục tỷ thí hai tràng, lại luận bàn vơis ngươi, có chút không công bằng. Ngươi vẫn nên tìm những người khác để luận bàn đi!”

Trần Duệ Dong mở miệng nói. Vương gia xuất thân Đông Hoang, nhưng trước mắt đang ở Nam Hải phát triển. Nghiêm khắc mà nói, Vương gia và Trần gia đều mang danh tu tiên giới Nam Hải. Vương Thu Minh thắng hai tràng, làm vẻ vang tu tiên giới Nam Hải. Trầm Duệ Dong đương nhiên phải lên tiếng ủng hộ Vương Thu Minh.

Vô luận là địa phương nào, đều có tranh giành giữa các nơi, tới người trong địa phương cũng sẽ có tranh giành.

“Để Vương tiểu hữu ăn vào một viên Tuyết lộ hoàn để khôi phục pháp lực là được, người trẻ tuổi mà! Luận bàn một chút cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên, nếu Triệu tiểu hữu không thể đánh bại Vương tiểu hữu, những người khác không thể tiếp tục khiêu chiến Vương tiểu hữu.”

Mộ Dung Dong mở miệng đánh một vòng tròn. Tu tiên giới Trung Nguyên liên tục thua hai tràng, có chút mất mặt. Mộ Dung Dong đương nhiên phải nói chuyện thay Triệu Nhật Thần.

Đây đã không phải là cạnh tranh giữa Vương Thu Minh và Triệu Nhật Thần, mà là cạnh tranh giữa tu tiên giới Trung Nguyên và tu tiên giới Nam Hải.

Vương Thu Minh nhìn về phía Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn gật gật đầu đồng ý.

“Được, vậy tại hạ đành cùng Triệu đạo hữu luận bàn một chút vậy.”

Vương Thu Minh đáp ứng, ăn vào một viên Tuyết lộ đan Mộ Dung gia cấp, sắc mặt hơi tái nhợt nháy mắt khôi phục hồng nhuận.

“Thu Minh thúc cẩn thận, Triệu Nhật Thần là một pháp tu thuần tuý, tinh thông nhiều loại linh thuật!”

Vương Thiên Văn truyền âm với Vương Thu Minh nhắc nhở.

“Pháp tu!”

Vương Thu Minh có chút kinh ngạc, có rất ít cao giai tu sĩ dùng lượng lớn thời gian đi tu luyện linh thuật. Một kích linh thuật có thể so với một kích pháp bảo. Nhưng pháp bảo có thể tế luyện để sử dụng, còn linh thuật phải tiêu tốn lượng lớn thời gian. Chậm thì mấy năm, lâu thì mười mấy năm. Vương Thu Minh từ lúc bước vào tu tiên giới tới nay, lần đâu tiên đụng tới pháp tu thuần tuý.

Ngay từ đầu trận tỷ tí, bên ngoài thân Triệu Nhật Thần sáng lên một trân hoàng quang chói mắt. Sàn dưới chân chợt hoá thành cát vàng.

Vương Thu Minh không dám sơ ý, đỉnh đầu toát ra vô số kim quang. Một viên luân thật lớn màu vàng xuất hiện. Viên luân màu vàng rất nhanh xoay tròn, một cỗ khí lưu mạnh mẽ hiện lên giữa không gian trống rỗng.

Triệu Nhật Thần dựng thẳng tay phải, bổ về hướng Vương Thu Minh. Bạch quang chợt ló, bắn ra một đạo cầu vồng màu trắng dài mấy trượng, đánh về phía Vương Thu Minh.

Đinh!

Vang lên một tiếng trầm nặng, cầu vồng màu trắng chỉ vừa tới gần Vương Thu Minh mười trượng, đã bị khí lưu mạnh mẽ hút vào bên trong cự luân. Rất nhanh bị cự luân màu vàng giảo vỡ nát.

Mặt ngoài cự luân màu vàng dần kết băng, tốc độ xoay tròn chậm lại.

Nhân cơ hội này, cuồng phong gào thét, vô số sa lịch màu vàng từ mặt đất bay lên. Sau khi xoay tròn một trận hoá thành một sa tiễn màu vàng dài một thước. Bên trong một trận tiếng xé gió, rậm rạp sa tiễn bắn nhanh đến hướng Vương Thu Minh, che kín cả bầu trời, khí thế kinh người.

Vương Thu Minh bấm niệm pháp quyết, cự luân màu vàng hào quang đại trướng, tốc độ xoay tròn nhan hơn không chỉ gấp dôi. Rậm rạp sa tiễn bay về phía cự luân đều bị cự luân giảo vỡ nát. Hoá thành mảng lớn tế sa màu vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận