Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3478: Bí ẩn

Vương Trường Sinh lệ thuộc phe phái phi thăng, phe phái phi thăng giúp Vương Trường Sinh nổi danh cũng là chuyện rất bình thường, dù sao Tống gia năm đó từng làm như vậy.

“Đúng rồi, Dĩnh Nhi đi đâu rồi?”

Tống Huy Tổ nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.

“Con bé tổ chức một hồi tụ hội, kết giao con em tinh anh của thế lực khác.”

Hạ Chỉ Vi cười giải thích.

***

Một tòa trang viên diện tích trăm mẫu, đình đài lầu các, thủy tạ hành lang, kỳ thạch quái nham.

Một đình đá thành lập ở trên một hồ nước thật lớn, hơn hai mươi tu sĩ Hóa Thần ngồi ở trong đình đá, uống trà nói chuyện phiếm, trao đổi tâm đắc đối phó dị tộc.

Ba người Vương Thanh Phong, Đổng Tuyết Ly, La Thiên Bảo đều có mặt. Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly liên thủ chém giết nhiều dị tộc Hóa Thần kỳ, chiến quả rất phong phú, tạo dựng một phen danh tiếng.

“Vương đạo hữu, nghe nói lệnh tôn lấy một địch bốn, giết bốn cường địch Luyện Hư kỳ, ngày khác có rảnh, lệnh tôn có thể đến Tống gia chúng ta làm khách, lão tổ tông khẳng định rất cao hứng.”

Một thiếu nữ váy lam dáng người yểu điệu nhiệt tình nói. Thiếu nữ váy lam mắt hoa đào, lông mày lá liễu, da thịt như tuyết, đầu cắm kim bộ diêu (1 loại trâm cài, khi bước đi những vật trang trí sẽ đong đưa).

Tống Vân Dĩnh, hậu nhân của Tống Huy Tổ, khí tức của nàng yếu hơn Vương Thanh Phong một ít.

“Ta sẽ chuyển lời cho gia phụ, nếu là có rảnh, nhất định đăng môn bái phỏng.”

Vương Thanh Phong đáp ứng.

“Lấy một địch bốn, giết bốn tu sĩ Luyện Hư, thật lợi hại, Ngũ Linh Chân Quân cũng chưa lợi hại như vậy.”

Một thanh niên áo vàng tai to mặt lớn giọng điệu quái gở nói, mặt lộ vẻ châm chọc.

“Đặng đạo hữu, ngươi đây là ý tứ gì?”

Sắc mặt Vương Thanh Phong lạnh đi, lộ vẻ mặt không vui.

Thanh niên áo vàng không phải ai khác, chính là Huyền Vân sơn Đặng gia Đặng Thiên Kỳ.

Hơn một ngàn năm trước, Vương Thanh Phong theo Vương Trường Sinh tham gia Hợp Thể đại điển của Thái Dương Chân Nhân, ở một lần tụ hội quen biết Đặng Thiên Kỳ, Đặng Thiên Kỳ cố ý muốn luận bàn với Vương Thanh Phong, bị Vương Thanh Phong đả thương.

Nhiều năm không gặp, Đặng Thiên Kỳ cũng đã tiến vào Hóa Thần kỳ, trước mắt là Hóa Thần trung kỳ.

“Không có ý tứ gì, ta chỉ là tùy tiện nói chút. Cha ngươi so với Ngũ Linh Chân Quân còn lợi hại hơn, Ngũ Linh Chân Quân bị nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ vây công, bị thương nặng, cha ngươi bị nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ vây công, tiêu diệt hết kẻ địch, thật lợi hại.”

Đặng Thiên Kỳ khinh miệt cười, trên mặt đầy hoài nghi.

“Nói không chừng Vương tiền bối đạo pháp thông huyền, chém giết bốn dị tộc Luyện Hư kỳ, cái này đối với Nhân tộc chúng ta mà nói là chuyện tốt.”

La Thiên Bảo vội vàng làm người giảng hòa. Từ khi Vương Thanh Phong nhìn thấy Đặng Thiên Kỳ, Đặng Thiên Kỳ liền nhằm vào Vương Thanh Phong, giọng điệu kỳ quái các kiểu.

“Tiêu diệt Luyện Hư kỳ dị tộc tự nhiên là chuyện tốt, chỉ sợ có người báo cáo láo chiến công, cũng không sợ gió to đứt lưỡi.”

Đặng Thiên Kỳ cười khẩy nói. Năm đó hắn luận bàn với Vương Thanh Phong, ở dưới rất nhiều tu sĩ nhìn vào thua Vương Thanh Phong, bị gia tộc cấm túc trăm năm, tộc nhân quan hệ không tốt với hắn thường xuyên lấy việc này cười nhạo hắn, điều này làm Đặng Thiên Kỳ càng thêm chán ghét Vương Thanh Phong.

“Không nhọc Đặng đạo hữu quan tâm, ngươi vẫn là quan tâm chính mình đi! Nghe nói Đặng gia các ngươi ngã xuống bốn vị Hóa Thần, chỉ chút thực lực ấy, đến tiền tuyến tác chiến với dị tộc, tự tìm đường chết, không có thực lực thì cút về, bớt ở nơi này mất mặt xấu hổ.”

Vương Thanh Phong châm chọc. Đặng Thiên Kỳ luôn nhằm vào hắn, hắn tự nhiên sẽ không khách khí với Đặng Thiên Kỳ.

Đặng gia có tu sĩ Luyện Hư, hai nhà thực lực xấp xỉ, nhưng Vương gia có Trấn Hải cung chống lưng, mạnh hơn Đặng gia nhiều lắm.

Vừa nghe lời này, Đặng Thiên Kỳ càng thêm tức giận. Đặng gia chết trận bốn vị Hóa Thần, trong đó có hai người rất chiếu cố hắn, Vương Thanh Phong đây là đang rắc muối lên vết thương của Đặng Thiên Kỳ.

“Đều nói hổ phụ không có khuyển tử, lệnh tôn đã thần thông hơn người, Vương đạo hữu nghĩ hẳn cũng không yếu, vừa lúc nhiều đạo hữu ở đây như vậy, chúng ta luận bàn một phen, như thế nào?”

Đặng Thiên Kỳ cố nén xuống sự tức giận trong lòng, đề nghị.

“Không có hứng thú.”

Vương Thanh Phong lập tức từ chối, hắn không muốn luận bàn với Đặng Thiên Kỳ.

“Vương đạo hữu chỉ chút bản lãnh này?”

Đặng Thiên Kỳ khinh miệt cười, châm chọc nói.

“Hai vị đạo hữu, các ngươi mỗi người bớt một câu, dị tộc còn chưa lui, muốn phân cao thấp, lúc giao thủ với dị tộc, xem ai giết dị tộc Hóa Thần nhiều nhất.”

Tống Vân Dĩnh vội vàng ra mặt hoà giải, ngăn cản bọn họ tiếp tục khắc khẩu.

Tu sĩ khác thi nhau mở miệng, tránh cho bọn họ tiếp tục khắc khẩu.

Vương Thanh Phong và Đặng Thiên Kỳ không tiếp tục khắc khẩu, nhưng bọn họ đều càng thêm chán ghét đối phương.

Một canh giờ sau, các tu sĩ lục tục rời đi, Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly cũng rời khỏi, quay về chỗ ở.

Khi bọn họ quay về chỗ ở, vừa lúc Vương Thanh Sơn tiễn Tống Huy Tổ cùng Hạ Chỉ Vi rời khỏi.

“Thanh Phong, Tuyết Ly, các ngươi đi theo ta, ta có lời hỏi các ngươi.”

Vương Thanh Sơn gọi một tiếng, dẫn theo Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly đi vào một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng.

“Các ngươi quen biết vị đao tu Luyện Hư kỳ kia không? Chính là vị tu sĩ Luyện Hư kia ngày ấy ra tay cứu các ngươi, lại cùng ta, Vương đạo hữu, Lam đạo hữu liên thủ đối phó dị tộc.”

Vương Thanh Sơn giọng điệu trầm trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận