Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4645: Giải quyết

Cái này trái lại không trách Kiêu Phong, tu sĩ Hợp Thể từng giao thủ với Vương Trường Sinh đều đã chết, có người sống sót cá biệt, đó là chạy trốn nhanh.

Căn cứ tình báo Tích tộc thu thập, Vương Trường Sinh là pháp thể song tu. Bình thường mà nói, pháp tướng của người tu tiên pháp thể song tu sẽ dùng tài liệu tăng cường tính dẻo dai ngưng luyện, ví dụ như Tịch Vân Ngọc, Mặc Tủy Thạch, Kim Cương Chi Tinh vân vân, pháp tướng như vậy cũng sẽ là một thân lực lượng to lớn, lực phá hoại rất mạnh.

Cứng quá dễ gãy, Vương Trường Sinh lựa chọn Minh Hà Chi Thủy cô đọng pháp tướng, chính là nhìn trúng một đặc điểm đủ cả cương nhu của Minh Hà Chi Thủy.

Nhìn thấy pháp tướng của Vương Trường Sinh là màu đen, Kiêu Phong theo bản năng cho rằng Vương Trường Sinh lợi dụng Hắc Tủy Thạch cô đọng pháp tướng, lúc này mới dùng Ngũ Diễm Diệt Linh Phù đối phó pháp tướng của Vương Trường Sinh.

Bây giờ xem ra, pháp tướng của Vương Trường Sinh dùng tài liệu đặc thù cô đọng, căn bản không sợ hỏa hệ pháp thuật công kích.

Kiêu Phong sinh ra ý rút lui, muốn thi triển phong độn thuật rời khỏi.

Vương Trường Sinh phát ra một tiếng quát to, chính là Trấn Thần Hống.

Kiêu Phong nhíu chặt lông mày, thân thể khẽ run rẩy một cái.

Hư ảnh hình người xoay người, hai tay hóa thành nắm đấm, đánh về phía hư ảnh chim cú khổng lồ.

Sau một chuỗi tiếng “Phành phành” trầm đục, hư ảnh chim cú khổng lồ phát ra tiếng rít gào thống khổ, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, một tầng băng đen bao trùm hư ảnh chim cú khổng lồ, nhanh chóng khuếch tán.

Vương Trường Sinh xoay người lại, vung hai cánh tay, đánh về phía Kiêu Phong.

Kiêu Phong cả kinh biến sắc, cánh màu xanh trên lưng điên cuồng vỗ không ngừng, muốn thi triển phong độn thuật tránh đi, phong độn thuật đã mất đi hiệu lực.

Định Phong Châu lơ lửng trên bầu trời, lóe lên không ngừng.

Thấy tình hình này, Kiêu Phong hai tay hóa trảo, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.

Hai cái móng vuốt chim màu xanh va chạm với đôi nắm đấm của Vương Trường Sinh, “Phành phành” hai tiếng trầm đục, Kiêu Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, hai móng vuốt gãy, máu tươi chảy ròng ròng.

Vương Trường Sinh từng dùng không ít linh đan diệu dược rèn luyện thân thể, thân thể đặc biệt mạnh, Kiêu Phong không địch lại, hắn càng sở trường độn tốc hơn.

Kiêu Phong há mồm phun ra một cây trường đao màu xanh, chém về phía Vương Trường Sinh.

Hư ảnh hình người vung hai cánh tay, nhanh như tia chớp bắt được trường đao màu xanh, trường đao màu xanh kịch liệt chớp lên, mặt ngoài xuất hiện một tầng băng đen mỏng manh, tầng băng nhanh chóng lan tràn, hơn nữa dày lên.

Không qua bao lâu, trường đao màu xanh liền biến thành một cây đao băng màu đen, không nhúc nhích.

Kiêu Phong trợn mắt há hốc mồm, đây là tài liệu gì? Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, quyền ảnh màu lam dày đặc bắn nhanh đến, lục tục đánh ở trên người Kiêu Phong.

Sau khi hét thảm một tiếng, đầu Kiêu Phong bị đập vỡ nát, một con chim cú cỡ nhỏ bay ra, bị một quầng sáng màu lam bao phủ, cuốn vào trong một cái bình ngọc màu lam.

Lúc này, Bặc Hạo đã đào tẩu.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, ngay sau đó, thanh âm dồn dập của Công Tôn Ưởng vang lên: “Vương đạo hữu ngăn cản hắn.”

Vương Trường Sinh quay đầu nhìn, một ông lão áo bào đỏ sắc mặt hồng hào bay về phía hắn, cánh tay trái ông lão áo bào đỏ không cánh mà bay, máu tươi chảy ròng ròng, khí tức uể oải.

Nơi xa có thể nhìn thấy một mảng lôi quang màu xanh thật lớn, không nhìn thấy Công Tôn Ưởng.

Nước biển kịch liệt quay cuồng, phóng lên trời.

Ông lão áo bào đỏ cảm giác sắc trời tối đi, một đợt tiếng biển gầm vang dội truyền vào bên tai, một ngọn núi nước thật lớn màu lam xuất hiện ở trước mặt hắn, một cảm giác áp bách mạnh mẽ ập tới trước mặt.

Ông lão áo bào đỏ bị dọa sợ mất vía, lấy ra năm hạt châu lóe ra hào quang màu đỏ, bấm pháp quyết, năm hạt châu màu đỏ nở rộ ra hào quang màu đỏ chói mắt, trào ra lửa hừng hực, hóa thành một đám mây lửa màu đỏ thật lớn, tản mát ra nhiệt độ cao khủng bố.

Mây lửa màu đỏ đón đỡ núi nước màu lam, hai bên va chạm, mây lửa màu đỏ nháy mắt tán loạn, năm hạt châu hào quang màu đỏ lập lòe bay ngược đi.

Ông lão áo bào đỏ lấy ra một tấm khiên màu đỏ, che ở trước mặt, cẩn thận quan sát, mặt ngoài tấm khiên màu đỏ có nhiều vết nứt nhỏ.

Hét thảm một tiếng qua đi, tấm khiên màu đỏ vỡ tan tành, ông lão áo bào đỏ bay ngược ra ngoài, va thật mạnh lên một ngọn núi cao, đập ra một cái hố to. Trên người lão bao phủ một màn hào quang màu đỏ, sắc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Ông lão áo bào đỏ còn chưa kịp đứng dậy, tiếng xé gió vang lên, một cây trường thương màu lam từ trên trời giáng xuống, khí thế như cầu vồng.

Trong mắt ông lão áo bào đỏ lóe lên sự tàn khốc, há mồm phun ra chín cây cờ phướn lóe ra hào quang màu đỏ, cán chín cây cờ phướn màu đỏ có thể nhìn thấy nhiều vết nứt nhỏ bé, đây là đấu pháp với Công Tôn Ưởng lưu lại.

Chín cây cờ phướn màu đỏ đột nhiên xoay chuyển ở giữa không trung, trào ra vô số ngọn lửa màu đỏ, thế lửa tăng vọt, một con rồng lửa màu đỏ hình thể thật lớn từ trong biển lửa bay ra, đón đỡ trường thương màu lam.

Trường thương màu lam và rồng lửa màu đỏ va chạm, rồng lửa màu đỏ phát ra tiếng gào rống thê lương, thân thể chia thành hai, trường thương màu lam đánh lên trên đầu ông lão áo bào đỏ, trực tiếp xuyên thủng đầu lão, đóng đinh lão ở trên ngọn núi cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận