Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5870: Thiên Cơ thành hiện thế

Bên ngoài Bạch Mã sơn mạch, một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, trong thung lũng không có một ngọn cỏ, thoạt nhìn tương đối hoang vắng.

Một hang động trong lòng đất, vách đá tỏa ra hào quang màu vàng, Vương Nhất Đao ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, ngoài thân bao phủ hào quang vàng óng lóa mắt, đôi mắt khép hờ, tay trái không cánh mà bay.

Bên trái mặt hắn có mấy vết thương nhỏ, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.

Một lát sau, Vương Nhất Đao mở mắt, thở bật ra một ngụm khí đục. Hắn lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, trên mặt gương có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vương Thanh Sơn.

“Nhất Đao, chúng ta đã đến Bạch Mã sơn mạch, ngươi ở nơi nào?”

Vương Thanh Sơn hỏi.

“Cháu ở góc tây nam dãy núi, dưới lòng đất một thung lũng nhỏ.”

Vương Nhất Đao nói ra vị trí của mình.

“Được, chúng ta lập tức đi qua.”

Nói xong lời này, mặt gương ảm đạm xuống.

Vương Nhất Đao bấm pháp quyết, vách đá sáng lên hào quang màu vàng lóa mắt, mấy trăm cây cờ trận màu vàng từ trong vách đá bắn ra, rơi ở trên tay.

Không qua bao lâu, một con xuyên sơn giáp màu vàng từ trong vách đá chui ra, rơi trên mặt đất.

Chỗ bụng xuyên sơn giáp hiện ra một lỗ thủng lớn mấy trượng, bốn người bọn Vương Thanh Sơn đi ra.

“Thương thế ổn hơn chưa?”

Vương Thanh Sơn quan tâm hỏi.

“Không quá đáng ngại.”

Vẻ mặt Vương Nhất Đao thoải mái.

Lúc ấy quá nhiều hỗn độn thú công kích bọn họ, phải có người lưu lại cản phía sau, Vương Nhất Đao chủ động cùng Vương Mạnh Bân cản phía sau, sau đó đánh rồi đánh, hắn liền tách ra với Vương Mạnh Bân, lọt vào hỗn độn thú vây công, nếu không phải mang theo một bộ Hỗn Độn giáp trụ, hắn đã chết.

Hỗn Độn giáp trụ hư hao nghiêm trọng, cần tu sửa mới có thể tiếp tục sử dụng.

Đây là một lần cách cái chết gần nhất từ khi Vương Nhất Đao tu đạo tới nay, trước kia đều là kề vai chiến đấu với tộc nhân.

“Không có việc gì thì tốt, sau khi trở về, nghĩ cách giúp ngươi nối lại cánh tay, món nợ này ghi sổ với Mạnh gia.”

Vương Thanh Sơn an ủi.

“Đi thôi! Chúng ta trở về đi! Bọn Mạnh Bân hẳn là chờ sốt ruột rồi.”

Vương Thanh Linh thúc giục.

Bọn họ đi vào trong cơ thể xuyên sơn giáp con rối thú, lỗ thủng khép lại.

Xuyên sơn giáp chui vào trong vách đá, nhanh chóng đi qua trong lòng đất.

Sau nửa canh giờ, Vương Anh Kiệt nhíu mày, trên tay nâng Kim Lung Châu.

“Kỳ quái, năm tu sĩ bay về phía Bạch Mã sơn mạch, bọn họ đây là chịu chết sao?”

Vương Anh Kiệt hoang mang nói.

“Mặc kệ bọn họ, chúng ta quay về Hạo Dương thành trước rồi nói sau, có lẽ bọn họ có nhiệm vụ gì đi!”

Vương Thanh Sơn không bận tâm.

Vương Anh Kiệt gật gật đầu, con rối thú xuyên sơn giáp tiếp tục tiến lên.

Một canh giờ sau, con rối thú xuyên sơn giáp dừng lại.

“Kỳ quái, lại có năm tu sĩ bay về phía Bạch Mã sơn mạch, chẳng lẽ nơi đó xuất hiện thứ gì tốt?”

Vương Anh Kiệt nghi hoặc nói, hắn lại phát hiện năm tu sĩ bay về phía Bạch Mã sơn mạch.

Năm tu sĩ Chân Tiên liên thủ đối phó một con hỗn độn thú cũng không dễ dàng tiêu diệt, tiên nhân rất ít chủ động chạy tới nơi hỗn độn thú sống.

“Đi theo bọn họ, qua đó nhìn xem.”

Vương Thanh Sơn nghĩ một chút, nói.

Vương Anh Kiệt gật gật đầu, bấm pháp quyết, con rối thú xuyên sơn giáp lập tức thay đổi phương hướng, hướng về đường lúc tới đây di động.

Hai canh giờ sau, con rối thú xuyên sơn giáp một lần nữa dừng lại, Vương Anh Kiệt kích động nói: “Thiên Cơ thành! Thiên Cơ thành hiện thế, ở trên không Bạch Mã sơn mạch.”

“Thiên Cơ thành!”

Vương Thanh Linh ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen, mấy vạn năm trước, nàng và Vương Trường Sinh đi Xích Dương hải vực mua tài nguyên tu tiên, Tiêu Dao Ma Quân từ Bàng gia cướp đi một viên Ngộ Đạo Châu, nghe nói bảo vật này đến từ Thiên Cơ thành.

Cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đã đụng phải, tự nhiên không thể bỏ qua.

“Đi, chúng ta đi vào Thiên Cơ thành nhìn xem, nói không chừng có thứ gì tốt, thay đổi diện mạo, đổi một bộ quần áo, nói không chừng sẽ đụng tới tu sĩ Cửu Tiên tông.”

Vương Thanh Sơn đề nghị.

Một tòa thành trì thật lớn lơ lửng trên bầu trời, trên cổng thành treo một tấm bảng hiệu màu vàng, bên trên viết ba chữ to màu bạc “Thiên Cơ thành”, lóe ra linh quang.

Làm một tòa “Địa” thành, diện tích Thiên Cơ thành gấp Hạo Dương thành ngàn lần, tường thành đông cùng tường thành nam sụp xuống, nhưng một màn hào quang màu vàng dày đặc bao phủ cả tòa thành trì.

Cổng thành mở rộng, có một ít tu sĩ từ nơi xa bay tới, bay vào trong Thiên Cơ thành.

Mặt đất phồng lên một cái gò đất, bốn nam một nữ từ lòng đất chui ra, chính là năm người bọn Vương Thanh Sơn đã thay đổi dung mạo.

Bọn họ lo lắng đụng phải người quen, dùng tiên đan thay đổi dung mạo, thay một bộ quần áo, tu sĩ Chân Tiên bình thường nhìn không thấu chân dung của bọn họ.

“Đi!”

Năm người bọn Vương Thanh Sơn bay về phía Thiên Cơ thành, bọn họ rất nhẹ nhàng xuyên qua cổng thành.

Tiến vào Thiên Cơ thành, có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc, đều đổ nát, có thể nhìn thấy một ít ngọn núi, ngoài ra, ở nơi này thần thức chịu hạn chế rất lớn, hẳn là cấm chế còn sót lại.

Bọn họ dọc theo con đường đi về phía trước, vẻ mặt đầy sự đề phòng.

Thiên Cơ thành còn sót lại không ít cấm chế, bọn họ không dám sơ ý.

Dọc đường, bọn họ chưa chạm vào bất cứ cấm chế nào, cũng chưa có phát hiện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận