Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4414: Truyền thuyết Tứ Hải cung (1)

“Ha ha, nếu là Ngân Sa nhất tộc cùng Kim Lân nhất tộc đánh nhau to, cơ hội của Nhân tộc chúng ta đã tới rồi.” Tả Thiên Bằng cười ha ha, trên mặt lộ ra nét khát khao.

“Trong ngắn hạn không có khả năng, về sau khó mà nói, nhưng Nhân tộc Huyền Linh đại lục trước mắt có ba vị Đại Thừa, ta nhắm chừng Ngân Sa nhất tộc cùng Kim Lân nhất tộc sẽ không đánh nhau to, đánh đấm nho nhỏ thật ra sẽ có, không có khả năng đánh nhau to, cho Nhân tộc chúng ta cơ hội.”

Tây Môn Long phân tích.

“Lời là nói như thế, nếu là tộc nhân trung tâm của hai tộc chết ở trên tay đối phương hoặc là có bảo vật độ kiếp, hoặc là một tộc trong đó đạt được bảo vật uy lực lớn, vậy thì khó nói.” Tả Thiên Bằng không cho là đúng, thế sự không có tuyệt đối.

Một đợt tiếng than thở kinh ngạc vang lên, Vương Trường Sinh nhìn về phía Thuần Dương Bảo Tháp.

Tống Huy Tổ tự mình khống chế Thuần Dương Bảo Tháp, các tu sĩ có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong Thuần Dương Bảo Tháp.

Thuần Dương Bảo Tháp tổng cộng có năm mươi sáu tầng, tầng một đến chín huyễn hóa ra yêu thú bậc một, tầng mười đến mười tám có thể huyễn hóa ra yêu thú bậc hai, tầng thứ bốn mươi sáu đến tầng thứ năm mươi tư có thể huyễn hóa ra yêu thú bậc sáu, tầng thứ năm mươi lăm cùng tầng thứ năm mươi sáu có thể huyễn hóa ra yêu thú bậc bảy, số tầng càng cao, yêu thú huyễn hóa ra càng lợi hại, số lượng càng nhiều.

Tây Môn Lãng đã xông đến tầng thứ năm mươi tư, tốc độ nhanh nhất, trước mắt đứng thứ nhất. Tần Dao đệ tử của Lâm Hữu Hân ở tầng năm mươi hai, Vương Nhất Đao ở tầng thứ năm mươi, Vương Nhất Băng ở tầng bốn mươi chín. Thiên Quỷ thượng nhân đệ tử của Vạn Quỷ chân nhân ở tầng bốn mươi tám, Lâm Liên Nguyệt đệ tử Bách Hoa phu nhân ở tầng bốn mươi bảy. Đám người Vương Nhất Hồng vượt ải thất bại, Tống Huy Tổ khống chế Thuần Dương Bảo Tháp, đưa bọn họ ra ngoài.

...

Tây Môn Lãng là Luyện Hư hậu kỳ, Tần Dao, Vương Nhất Đao, Thiên Quỷ thượng nhân và Lâm Liên Nguyệt đều là Luyện Hư trung kỳ, Vương Nhất Băng là Luyện Hư sơ kỳ. Bọn họ là xếp hàng tiến vào Thuần Dương Bảo Tháp vượt ải, dẫn đầu tiến vào Thuần Dương Bảo Tháp không đại biểu xếp hạng nhất định cao. Các tu sĩ than thở kinh ngạc là vì Tây Môn Lãng xông qua tầng năm mươi tư, đánh bại ba con yêu thú bậc sáu thượng phẩm. Tây Môn Lãng đi tới tầng năm mươi lăm, sắc mặt tái nhợt, pháp lực không còn mấy, Tống Huy Tổ đứng ở cách đó không xa.

“Tây Môn đạo hữu nghỉ ngơi cho tốt, xông qua tầng năm mươi tư là được rồi, nếu là còn có ai xông qua tầng năm mươi bốn, vậy đặt song song hạng nhất với ngươi, có thể khiêu chiến con em Tống gia chúng ta.” Tống Huy Tổ giải thích, trong mắt tràn đầy nét tán thưởng.

Tống gia bây giờ có hơn ba mươi vị tu sĩ Luyện Hư, tộc nhân có thể xông qua tầng năm mươi bốn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tống gia lập tộc so với Vương gia còn sớm hơn, nhưng Tống gia nhân tài kỹ nghệ tương đối ít, phát triển khá chậm chạp. Vương gia luyện khí sư bậc sáu tương đối nhiều, bọn họ luyện chế con rối thú cấp cao, có thể đổi lấy tài nguyên tu tiên, Vương gia có thể có lượng lớn tài chính bồi dưỡng tiểu bối. Tống Vân Long không hiểu luyện đan, luyện khí, chế phù cùng bày trận, bình thường chủ yếu là dựa vào tộc nhân cung cấp nuôi dưỡng, Tống Vân Long sẽ đi săn giết yêu thú cấp cao, giảm bớt áp lực cho tộc nhân. Vương Trường Sinh lại khác, hắn có thể luyện chế trung phẩm thông thiên linh bảo cùng con rối thú bậc sáu, tộc nhân hỗ trợ tìm kiếm tài liệu, hắn luyện chế thành bảo vật bán, chính bởi vì như thế, tốc độ phát triển của Tống gia chậm hơn Vương gia một chút.

Tây Môn Lãng gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, ngồi thiền khôi phục pháp lực.

“Tây Môn đạo hữu, vị hậu bối này của ngươi không tồi nha.” Tống Vân Long tán dương.

Tây Môn Long cười gật gật đầu. Tây Môn Lãng không có thực lực cường đại, hắn sao có thể lấy ra Ngân Cương Chi Tinh làm tiền đặt cược.

Hắn một lần này dẫn Tây Môn Lãng tới đây, một là cho Tây Môn Lãng cơ hội bộc lộ tài năng; hai là khuếch đại vòng quan hệ của Tây Môn Lãng, để gã quen biết tinh anh thế lực khác, trải con đường ngày sau cho gã.

Tây Môn Lãng là đối tượng Tây Môn Long trọng điểm bồi dưỡng, Tây Môn Long hy vọng Tây Môn Lãng có thể tiến vào Hợp Thể kỳ.

Vương Trường Sinh nhìn Tây Môn Lãng, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn ngày xưa lúc đi thăm Vương Mạnh Sơn, trên đường trở về đụng phải Tây Môn Lãng, Tây Môn Lãng tu luyện là 《 Tứ Hải Đoán Linh Công 》, chỉ là không biết Tây Môn gia có《 Tứ Hải Đoán Linh Công 》hoàn chỉnh hay không.

“Đúng rồi, Vương đạo hữu, nghe nói ngươi rất được Trần tiền bối coi trọng. Nghĩ hẳn Trần tiền bối chỉ điểm ngươi không ít nhỉ?”

Tây Môn Long dời đi đề tài, ánh mắt đặt ở trên người Vương Trường Sinh.

Tu sĩ Hợp Thể bọn Vạn Quỷ chân nhân ùn ùn lộ ra vẻ mặt hâm mộ, có thể được tu sĩ Đại Thừa coi trọng, đây là phúc phận lớn bao nhiêu, không biết có bao nhiêu tu sĩ Hợp Thể cầu còn không được.

“Trần sư thúc quả thật từng chỉ điểm ta vài lần, không có Trần sư thúc bồi dưỡng, cũng không có ta hôm nay.” Vương Trường Sinh vẻ mặt cảm kích.

“Có Trần tiền bối, Vương đạo hữu tu vi tiến nhanh chỉ là vấn đề thời gian, nói không chừng mấy vạn năm sau, phải xưng hô một tiếng Vương tiền bối.” Tây Môn Long nịnh hót.

Bạn cần đăng nhập để bình luận