Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1736: Trần Hoành Quang (2)

Bia đá màu trắng sáng lên vô số phù văn huyền ảo, trào ra mảng lớn hoả diễm màu trắng, lấy khí thể thái sơn áp đỉnh nện xuống.

Ông lão áo bào đen phát ra tiếng kêu thống khổ, phun ra một mồm máu tươi, rơi xuống mặt đất.

Một tiếng chim hót bén nhọn vang lên. Một con hoả hạc màu xanh dài hơn mười trượng đánh tới. Hoả hạc màu xanh còn chưa tới gần, một cỗ sóng nhiệt ngập trời đã ập đến.

Tay áo của ông lão áo bào đen run lên, bay ra một cốt kiếm dài ba thước màu trắng. Phía cuối chuôi kiếm khắc một cái khô lâu dữ tợn, hình dáng đang ăn thịt người.

Tiếng quỷ khóc ô ô vang lớn, âm phong dâng lên từng trậm. Cốt kiếm màu trắng mơ hồ một trận, sau đó hoá thành một khô lâu lớn bằng một gian phòng.

Khô lâu thật lớn mở miệng, phun ra một cỗ âm phong. Hoá thành vô số phong nhận màu xám, chém về phía hoả hạc màu xanh.

Một đạo tiếng gầm rú vang lên, hoả hạc màu xanh bị phong nhận màu xám chém vỡ nát. Hoá thành vô số hoả diễm màu xanh, khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Hoả diễm màu xanh rơi trên mặt đất, nhất thời tạc ra vài cái hố to vài trượng. Có hoả diễm dừng trên bạch tượng thụ, bạch tượng thụ nháy mắt biến mất.

Thanh quang là một ông lão áo bào xanh, nuôi râu dê với khuôn mặt uy nghiêm. Bạch quang là một lão bà áo bào trắng khuôn mặt hiền lành. Cả hai đều là Nguyên Anh tu sĩ.

Nhân cơ hội này, độn quang của ông lão áo bào đen đại trướng, bay về hướng con sông đang chảy xiết.

Con sông ở giữa hai toà cao phong cao vạn trượng, uốn lượn chảy xiết, dài liên miên mấy trăm dặm.

Con sông này chính là Bạch Hoa giang, có nhiều nhánh sông nhỏ.

“Không tốt, hắn muốn chạy, ngăn hắn lại.”

Sắc mặt của ông lão áo bào xanh trầm xuống, muốn ra tay ngăn trở ông lão áo bào đen. Một trận tiếng quỷ khóc “Ô ô” vang lên, một khô lâu cỡ lớn đánh tới.

Khô lâu cỡ lớn mở miệng, phun ra vô số hắc ti, bay thẳng đến ông lão áo bào xnah và lão bà áo bà trắng, khí thế liều chết mà lên.

Chính vào lúc này, một đạo tiếng đàn chợt vang lên. Một đoá sen xanh thật lớn bay ra từ lòng sông. Cả hoa sen có một mảng sáng mờ màu xanh che kín, hiển nhiên không phải vật tầm thường.

Một mỹ phụ trung niên dáng người nóng bỏng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Một cây phương vĩ cầm hình dáng cổ xưa ở trước mặt nàng. Nàng đang hết sức chuyên chú tấu khúc.

Mỹ phụ trung niên mạc váy màu lam nhạt, trên đầu gắn ngọc trâm màu xanh linh quang lập loè. Phía cuối ngọc trâm có khắc một đồ án hoa sen xanh.

Bên cạnh mỹ phụ trung niên là một người nam trung niên thân hình cao lớn. Trên tay hắn cầm một quyển sách cổ, chuyên chú đọc sách. Người nam trung niên mặc pháp bào rộng thùng thình màu lam, trên người bọn họ không có chút pháp lực dao động.

Bên người người nam trung niên có một đỉnh lô hình hoa sen xanh khéo léo. Bên trong toả ra sương trắng lượng lờ. Một trận gió nhje thổi đến, pháp bào màu lam của người nam trung niên bay phấp phỏi. Mái tóc của mỹ phụ cũng đón gió bay mua. Pha lẫn vài phần tiên phong đạo cốt.

Hai người giống như thần tiên quyến lữ vậy, một người chuyên tâm đàn tấu, một người chuyên tâm đọc sách.

Hai người chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Thương thế của bọn họ còn chưa khỏi hẳn.

Bọn họ vừa đến tu tiên giới Trung Nguyên, liền lập tức khôi phục hình dáng, nghênh ngang xuất hành.

Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh mấy năm trước đã tới tu tiên giới Trung Nguyên. Bọn họ nói với bên ngoài Thanh Liên tiên lữ cũng đến đây. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cố tình lan toả tin tức này, hơn nữa muốn động tĩnh ồn ào một chút. Để người khác hiểu lầm bọn họ vẫn luôn ở tu tiên giới Trung Nguyên, cho bản thân thêm một lớp nguỵ trang tự vệ.

Đánh không lại, chỉ có thể chạy, không thể trêu vào. Chỉ có thể giả vờ như không có việc gì phát sinh.

Để bọn họ thất vọng là, gần đây Đại Yến vương triều không có lễ lớn hay lễ mừng gì đó của Nguyên Anh tu sĩ. Bọn họ cũng không thể cố ý đấu pháp cùng Nguyên Anh tu sĩ khác được!

Cho đến nay, vì tránh bại lộ thân phận, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện đấu pháp cùng người khác. Nếu đấu, đều là sinh tử đấu. Trước khi kết anh, bọn họ không hiện thanh danh. Chuyện vừa xảy ra ở Cửu U tông, Thanh Liên tiên lữ lại cố ý khiêu chiến những Nguyên Anh tu sĩ khác, còn muốn mọi người đều biết. Cái này cùng phong cách hành sự của Thanh Liên tiên lữ tương phản, đương nhiên là giấu đầu lòi đuôi.

Muốn làm ra động tinh, lại không thể để người khác biết là bọn họ cố ý, khó khăn không nhỏ.

Đại Yến vương triều truy bắt tu sĩ Ma đạo bốn phía, triển khai kiểm tra nghiêm mật. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lợi dụng điểm này, chuyên đuổi theo địa phương tu sĩ Ma đạ hoành hành, đụng phải tu sĩ Ma đạo liền đánh. Thanh danh tự nhiên sẽ truyền ra ngoài.

Bọn họ trước bị thương nặng, Thái Nhất tiên môn có đưa độc môn bí dược Tam nguyên hộ tâm đan, bọn họ mới có thể khỏi trong thời gian ngắn. Lần này không có Tam nguyên hộ tâm đan, thương thế của bọn họ vẫn chưa khỏi. Chỉ cần để cho bên ngoài biết Thanh Liên tiên lữ đang du lịch ở tu tiên giới Trung Nguyên. Xem như bọn họ đã đạt được mục đích.

“Ồ, Thanh Liên tiên lữ. Lão phu là phó Chỉ huy sứ của Vạn tiên ti Trần Hoành Quang. Còn nhờ hai vị giúp lão phu ra tay ngăn lại Quỷ Sát tán nhân.”

Ông lão áo bào xanh nhẹ ồ một tiếng, mặt lộ vẻ vui mừng, la lớn.

Thanh Liên tiên lữ chủ yếu hoạt động ở Nam Hải. Vạn tiên ti đối với Thanh Liên không chú ý nhiều. Nhưng sau khi Vương Thanh Sơn và Vương Thanh Linh đến Đại Yến vương triều du lịch, Vương Thanh Linh vẫn nói với bên ngoài Thanh Liên tiên lữ cũng có tới tu tiên giới Trung Nguyên. Vạn tiên ti đương nhiên sẽ phái người thu nhạt bức hoạ của Thanh Liên tiên lữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận