Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5672: Thu Lâm phi thăng (2)

Vương Thanh Sơn vung cổ tay, một đạo hào quang màu vàng từ vòng tay linh thú bay ra, chính là người đá.

Người đá vươn bàn tay phải, tựa như đang đòi cái gì, loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy.

Vương Thanh Sơn lấy ra tinh hạch của hỗn độn thú, bàn tay trái người đá vỗ vỗ ngực, nó tựa như rất khát vọng đạt được tinh hạch.

Vương Thanh Sơn hơi do dự, đưa tinh hạch cho người đá.

Người đá tiếp nhận tinh hạch, ngoài thân chợt hiện ra một đợt hào quang màu vàng lóa mắt, nó biến thành một khối đá lớn màu vàng.

Tinh hạch ẩn chứa năng lượng cực lớn, nó luyện hóa cần thời gian nhất định.

Người đá trước đó luyện hóa một khối Trấn Hồn Thạch liền sinh ra dị biến, ở trong phạm vi nhất định, có thể cảm ứng được thần hồn dao động của sinh linh, không biết luyện hóa tinh hạch của hỗn độn thú hai màu, người đá sẽ có biến hóa khác hay không.

Cách đó không xa có một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng, Vương Thanh Sơn đứng dậy đi về phía lầu các màu xanh.

Hắn đi vào một gian mật thất, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công tu luyện.

Nơi này thiên địa nguyên khí quả thật rất dư thừa, cái này còn là thành trì cấp “Hoàng”, nếu là ở thành trì cấp “Huyền”, thiên địa nguyên khí khẳng định càng thêm dư thừa, tốc độ tu luyện nhanh hơn.

Không qua bao lâu, từng kiếm ảnh màu xanh hiện ra, bao vây hắn.

...

Xuân đi thu đến, vạn năm thời gian trôi qua.

Quần đảo Bạch Lộc, Thanh Liên đảo.

Thanh Liên phong, gian mật thất nào đó.

Vương Trường Sinh ngồi khoanh chân ở trên bồ đoàn, đôi mắt khép hờ, quanh thân bao phủ một mảng hào quang màu lam nhu hòa.

Một lá bùa truyền âm bay vào, dừng ở trước mặt hắn.

Vương Trường Sinh có điều phát hiện, mở mắt, hai tay bắn ra, một đạo hào quang màu lam bay ra, đánh trúng bùa truyền âm, bùa truyền âm tự bốc cháy, truyền đến thanh âm của Vương Vĩnh Thiên: “Lão tổ tông, Thu Lâm lão tổ đã phi thăng tiên giới.”

“Thu Lâm rốt cuộc phi thăng rồi.”

Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt vui mừng, hắn cháu trai cháu gái không ít, tư chất tốt nhất là Vương Thu Lâm.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, trên mặt gương xuất hiện khuôn mặt của Vương Vĩnh Thiên.

Vương Trường Sinh nói: “Vĩnh Thiên, dẫn Thanh Bách tới đây đi!”

“Vâng, lão tổ tông. Đúng rồi, lão tổ tông, Xuyên Minh có chuyện quan trọng báo cáo với ngài.”

Vương Vĩnh Thiên nói.

“Bảo hắn cùng nhau qua đây đi!”

Vương Trường Sinh phân phó, Vương Xuyên Minh hẳn là vì Phi Vũ Thượng Nhân.

Nhiều năm như vậy, hắn thế mà vẫn nhìn chằm chằm Phi Vũ Thượng Nhân.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Vĩnh Thiên đáp ứng.

Vương Trường Sinh đi ra ngoài, ngồi xuống ở trong đình đá.

Không qua bao lâu, Vương Thu Lâm, Vương Xuyên Minh, Thôi Dao cùng Vương Vĩnh Thiên đi vào.

“Bái kiến tổ phụ (lão tổ tông).”

Ba người bọn Vương Thu Lâm cúi người hành lễ.

Vương Trường Sinh nhìn Vương Thu Lâm, lộ vẻ mặt khen ngợi, hắn không khỏi nhớ tới Vương Thu Minh, đáng tiếc hắn chưa thể Hóa Thần.

“Thu Lâm, gia tộc hạ giới thế nào?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Lúc cháu phi thăng, có chín vị tu sĩ Đại Thừa, có ba người chuẩn bị trùng kích Đại Thừa kỳ, tu sĩ Đại Thừa của Thiên Nguyệt tộc mới tăng thêm sáu vị, Vương gia, Diệp gia cùng Thiên Nguyệt tộc cùng chia Huyền Dương giới.”

Vương Thu Lâm báo cáo.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nền tảng hắn tích lũy rất dày, không có kiếp nạn nào lớn, gia tộc hạ giới không có vấn đề lớn.

“Công pháp cũng đã tìm cho ngươi, ngươi chuyển hóa thành tiên nguyên lực trước, dốc lòng tu luyện, về sau có việc cho ngươi làm.”

Vương Trường Sinh vẻ mặt ôn hoà nói.

Vương Thu Lâm lên tiếng, theo Vương Vĩnh Thiên rời khỏi.

“Thôi Dao, thế nào? Tìm hiểu nguyền rủa pháp tắc chưa?”

Vương Trường Sinh hỏi.

Vương Xuyên Minh và Thôi Dao đều đã tu luyện đến Chân Tiên trung kỳ, bọn họ đến tiên giới hơn năm vạn năm, này tốc độ tu luyện không tính là nhanh.

“Làm phiền lão tổ tông quan tâm, may có lão tổ tông kiếm được tâm đắc, cháu thuận lợi tìm hiểu ra nguyền rủa pháp tắc, muốn làm phép giết người, cần kiếm được tinh huyết hoặc là tóc của mục tiêu mới được.”

Thôi Dao nói tình hình thực tế.

“Cần linh thú Chân Tiên kỳ làm môi giới?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

Thôi Dao gật gật đầu, nói: “Cháu bồi dưỡng một con Cửu Đầu Điệt Chân Tiên kỳ, có thể dùng hắn làm môi giới, chuyện xảy ra một lần, hủy diệt một cái đầu, nếu là dùng hắn làm môi giới, làm phép chín lần, hắn liền mất mạng. Lấy tu vi bây giờ của cháu, nguyền rủa giết tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ rất nhẹ nhàng, tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ thì khó khăn, không biết hắn đã mở mấy khiếu, cũng không biết hắn có tiên khí hoặc bí phù khắc chế chú thuật hay không.”

“Biết điểm dừng chân của Phi Vũ Thượng Nhân không?”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Xuyên Minh.

Căn cứ Vương Xuyên Minh điều tra, Dương Hải không nói láo, đạo lữ của hắn quả thật là Phi Vũ Thượng Nhân giết chết. Phi Vũ Thượng Nhân là một tán tu, chủ yếu hoạt động ở địa bàn của Hạo Nguyệt minh.

“Đã điều tra xong, hắn trước mắt ở Hạo Nguyệt phường thị do Hạo Nguyệt minh mở, muốn dụ hắn ra khỏi phường thị cũng không dễ dàng.”

Vương Xuyên Minh lộ vẻ mặt khó xử.

Phi Vũ Thượng Nhân một mực tránh ở Hạo Nguyệt phường thị, hắn cũng không có cách nào.

“Hạo Nguyệt minh bên đó có người của chúng ta? Có thể xác định vị trí của Phi Vũ Thượng Nhân?”

Vương Trường Sinh tiếp tục hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận