Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2877: Nhiễu lộ

Một mảng hải vực mêng mông vô bờ, một ngôi sao băng màu lam xẹt qua phía chân trời, tốc độ cực nhanh.

Bảy đạo độn quang theo sát sau đó, trong đó có một đạo độn quang màu bạc có tốc độ nhanh nhất.

Tiếng thú rống bén nhọn vang lên bên tai, truyền khắp một mảng thiên địa.

Sao băng màu lam chợt ngừng lại, chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Đầu bọn họ vang “Ong ong”, cả người mệt mỏi, chân có chút nhũn.

Trời cao lại truyền đến một trận tiếng gầm rú, một đoàn lôi vân thật lớn chợt xuất hiện trên trời cao, điện thiểm lôi minh, khí thế kinh người. Làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách trầm trọng.

Tiếng lôi minh vang vọng, hơn trăm đạo tia chớp màu bạc cắt ngang chân trời. Công kích thẳng đến Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Cùng lúc đó, một hoả vân màu tím lớn trăm dặm mang theo một cỗ sóng nhiệt kinh người thổi quét đến. Nơi nào nó đi qua, lượng lớn nước biển bốc hơi, sương khí tràn ngập.

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, hai tay sáng lên một đạo lam quang chói mắt, nện về phía mặt biển.

Nắm tay rất nhanh xẹt qua hư không, truyền ra tiếng é gió chói tai, hư không hơi rung động.

Bay ra hai quyền ảnh thật lớn màu lam, lấy khí thế dời non lấp biển nện xuống mặt biển.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, mặt biển chợt vỡ tạc ra, nhấc lên từng đạo sóng to chọc trời, bảo vệ bọn họ ở bên trong.

Hoả vân màu tím và tia chớp màu bạc đánh lên trên sóng to, giống như cát hoà vào biển lớn, biến mất vô tung vô ảnh.

Lấy hai địch bảy, Vương Trường Sinh còn chưa tự đại như vậy. Việc bọn họ phải làm hiện tại là chạy.

Đáng tiếc bọn họ không có thông thiên linh bảo loại phi hành, nếu không bọn họ đã sớm chạy trốn.

Vương Trường Sinh nhướng mày, toàn thân hắn và Uông Như Yên đồng thời sáng lên một trận lam quang loá mắt. Một thuỷ mạc màu lam hình cầu hiện lên giữa không gian trống rỗng, chính là Thuỷ nguyệt huyền quang.

Trước người bọn họ chợt sáng lên một đạo lôi quang màu bạc. Một gã đầu chim thân người, lưng có một đôi cánh chim màu bạc chợt xuất hiện. Xem khí tức này, rõ ràng là một dị tộc Hoá thần trung kỳ.

Hai tay dị tộc hoá thành đôi móng vuốt sắc bén, đánh lên trên Thuỷ nguyệt huyền quang. Thuỷ nguyệt huyền quang nhất thời lõm xuống.

Tiếng lôi minh thật lớn truyền đến từ trên người dị tộc, vô số hồ quang màu bạc tuôn ra, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Ngay sau đó, vang lên tiếng kêu thảm thiết, thống khổ đến cực điểm. Dị tộc giống như con diều bị cắt đứt dây, bay ngược ra ngoài, không ngừng hộc máu. Tay phải bị cắt đứt, máu tươi đầm đìa.

“Thể tu! Cẩn thận, nam là thể tu. Khí lực không kém hơn so với Hùng đạo hữu.”

Dị tộc chịu đựng đau đớn, mở miệng nhắc nhở.

Một gã tay gấu thân người, cánh tay mọc đầy lông mao màu đỏ. Hai mắt Thú nhân tộc đại lượng, hắn khoác một chiếc áo choàng hồng quang lập loè.

Chỉ thấy sau khi áo choàng sáng lên vô số phù văn màu đỏ, linh quang đại trướng. “Vù” một tiếng, tên Thú nhân tộc này biến mất không thấy.

Lôi quang màu bạc tản đi, lộ ra bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Bọn họ đều bình yên vô sự, hai nắm tay Vương Trường Sinh được lam quang chói mắt màu bạc bao vây lấy. Tay phải dính một ít vết máu.

Thuỷ nguyệt huyền quang hơi ảm đạm, nhưng vẫn bảo hộ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên như cũ.

Sau khi dùng hết ba hạt Huyết long mễ, khí lực của Vương Trường Sinh tăng lên nhiều. Không uổng công hắn bỏ không ít tiền mua ba hạt Huyết long mễ này.

Một trận gió nóng khó có thể chịu được thổi qua, Thú nhân tộc tay gấu thân người chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thú nhân tộc ngửa mặt lên trời rít gào, phát ra từng tiếng hú rống đinh tai nhức óc. Hư không chấn động vặn vẹo, một cỗ sóng âm mênh mông thổi quét ra đánh lên trên Thuỷ nguyệt huyền quang. Mặt ngoài Thuỷ nguyệt huyền quang biến hình, tựa như muốn thoát phá ra.

Tay phải Thú nhân tộc xuất hiện một cỗ hoả diễm màu đỏ, tản mát ra sóng nhiệt kinh người. Dẫn theo khí thế dời non lấp biển, nện về hướng Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, tay phải xuất hiện ra vô số hàn khí màu lam, nghênh đón.

“Phành” một tiếng trầm nặng. Hai nắm tay hắn chạm vào nhau, hàn khí màu lam va chạm vào cùng hoả diễm màu đỏ, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Mặt biển chợt xuất hiện một đạo khe hở dài hơn vạn trượng, nước biển chia tách làm hai. Vài toà đảo nhỏ trực tiếp bạo liệt mở ra, khói bụi cuồn cuộn.

Vang lên tiếng “Răng rắc”, hoả diễm màu đỏ nháy mắt kết băng. Tầng băng là màu lam, rất nhanh khuếch tán.

Thú nhân tộc há mồm phun ra một cỗ hoả diễm màu vàng ròng, đánh lên trên tầng băng màu lam. Tầng băng màu lam nháy mắt hoà tan, hoả diễm màu vàng ròng bay thẳng đến Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, cuồn cuộn lửa cháy bao phủ bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Cùng lúc đó, sáu gã dị tộc Hoá thần kỳ đã đuổi theo kịp.

Đôi mắt Thú nhân tộc lạnh như băng. Cho dù thực lực của đối phương có mạnh, cũng không có khả năng giết hắn. Chỉ cần cuốn lấy đối phương một đoạn thời gian, đối phương hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đúng lúc này, biển lửa màu vàng ròng chợt tán loạn. Một cự quyền màu lam chợt loé ra, nện lên đầu Thú nhân tộc.

Thú nhân tộc bị doạ giật mình, móng vuốt sắc bén trên tay hắn chụp lên trên cự quyền màu lam.

Vang lên một tiếng trầm nặng, Thú nhân tộc phát ra tiếng kêu thống khổ. Hắn cảm giác bàn tay mình bị bẻ gãy, thân thể giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài. Phun ra một mồm máu to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận